Viết cho ngày 30 tháng 4:


CỘI NGUỒN CỦA SỰ CHIA RẼ DÂN TỘC
Đỗ Ngà

Trong xã hội này chỉ có kẻ cướp hoàn lương mới được gọi là hòa nhập với xã hội. Còn khi kẻ lương thiện từ bỏ những gì vốn có của mình gia nhập vào thế giới tội ác thì tất đó không phải là hòa nhập với xã hội mà người ta gọi là sa ngã. Không ai xem tội ác, bất lương, phi nhân tính, ích kỷ là chuẩn mực để con người phải hòa nhập vào đó. Xã hội từ cổ chí kim, từ đông sang tây đều minh định rằng: đạo đức, lương thiện, trung thực, nhân bản, bao dung mới là chuẩn mực chứ không phải ngược lại. 

Hòa nhập hay hòa hợp thì cũng tiêu chuẩn cũng gống nhau, chấp nhận những giá trị phổ quát và không phạm vào những điều gây chia rẽ. Đã 45 năm sau ngày Sài Gòn sụp đổ mà bài toán hòa hợp hòa giả dân tộc vẫn không thể nào giải được, bởi lẽ, chính cộng sản ngạo mạn cho rằng, chính kẻ thắng cuộc mới là kẻ ra chuẩn mực mà bất cần đến những giá trị phổ quát như đạo đức, lương thiện, trung thực, nhân bản, và bao dung. Đó là bản chất vấn đề đã đưa đến sự chia rẽ dân tộc suốt ròng rã 45 năm qua, và nó sẽ kéo dài đến nhiều năm sau nữa.

Nội chiến Việt Nam diễn ra sau nội chiến Mỹ trăm năm, nhưng vì sự vô minh vốn có của người CS khi não trạng của họ bị nhiễm quá nặng lý thuyết “bạo lực cách mạng” của Mác Lê nên họ chẳng rút ra được bài học gì từ cách cư xử của người Mỹ trước đó. Cái đáng sợ là họ lại luôn phủ định bất cứ những giá trị nào mà do “tư bản” tạo ra. 

Như ta biết, năm 1861, nước Mỹ đã từng từng xẩy ra nội chiến đẫm máu giữa quân đội Miền Bắc chủ trương bãi bỏ chế độ nô lệ và quân Miền Nam muốn duy trì chế độ nô lệ. Cuộc chiến này kéo dài chỉ có 4 năm mà đã làm cho hơn 600 ngàn người phải bỏ mạng, và hơn 400 ngàn người bị thương. Nó vô cùng khốc liệt. Mà như ta biết, càng khốc liệt thì càng dễ phát sinh thù hận sâu sắc. Đã là nội chiến thì cuộc nội chiến nào cũng đau thương. Nó là sự tương tàn của những người cùng tổ quốc. Chính vì vậy, nếu tránh được chiến tranh thì không gì bằng, nhưng nếu không tránh được thì sau khi chiến tranh kết thúc, giữa 2 bên hãy cư xử với nhau như những người quân tử thì dân tộc có được sự hòa hợp hòa giải. Và chỉ có hòa hợp hòa giải thì khi đó dân tộc mới phát huy sức mạnh mà hướng tới thái bình cho nhân dân và thịnh vượng cho đất nước.

Ngày 9 tháng 4 năm 1865 là ngày lịch sử, không những lịch sử cho nước Mỹ mà là còn ngày lịch sử cho các dân tộc khác muốn hướng vào sự hòa hợp. Ngày ấy không những nó là ngày ký hiệp ước đình chiến kết thúc chiến tranh mà nó còn là ngày mở ra một cuộc hòa hợp hòa giải dân tộc mang tính mẫu mực cho những ai yêu chuộng công lý và hòa bình. Ngày đó, tướng miền Bắc Ulysses S. Grant đã gặp tướng Miền Nam Robert E. Lee trong phòng khách của căn nhà nhỏ tại làng Appomattox Court House, bang Virginia. Trong cuộc gặp lịch sử ấy, tướng Ulysses S. Grant của bên thắng cuộc đã cư xử với bên thua cuộc bằng sự bao dung của kẻ chiến thắng, bằng thái độ đúng mực của người quân tử. Ngày đó Ulysses S. Grant cam kết với Robert E. Lee rằng, phía ông vẫn xem những người thua cuộc là anh em một nhà, là đồng bào trong một nước. Để thể hiện tinh thần đó, ngay trong phòng họp, Ulysses S. Grant đã thẳng thừng bác bỏ các ý kiến của các chỉ huy dưới quyền muốn xử Robert E. Lee tội phản quốc. Một cách cư xử không gì đẹp bằng.

Đấy chỉ là lời là những cam kết, còn thực hiện thì sao? Liệu tướng Ulysses S. Grant có nuốt lời lừa Robert E. Lee như người Cộng Sản đã lừa quân dân cán chính VNCH sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 không? Xin thưa là không. Thực tế, khi thi hành hiệp ước, Ulysses S. Grant đã làm còn tuyệt vời hơn cả những gì ông đã ký. Ông không hề bắt một người lính miền Nam nào làm tù binh, ông nghiêm cấm binh sỹ của mình không được có bất kỳ hành động trả thù hay sỉ nhục nào với binh lính bại trận. Nghiêm cấm binh sỹ không được có bất cứ hành động thất lễ nào với tướng Robert E. Lee. Chưa dừng lại ở đó, ông còn bác bỏ luôn yêu cầu được diễu hành ăn mừng chiến thắng của binh sỹ bằng lời nhắc nhở rằng “Những kẻ mà các bạn gọi là quân nổi loạn đều là đồng bào của chúng ta đấy!”. Vì sao? Vì ông biết nếu binh lính ông diễu hành ăn mừng chiến thắng, thì đấy chính là nhát dao cứa vào vết thương lòng của những người bại trận-những người mà ông xem là đồng bào của mình. Không những thế, ông còn cho phép binh lính bại trận được được phép giữ lại ngựa súng để phục vụ cho mục đích mưu sinh và phòng thân. Đây là điều duy nhất ông làm trái với quy định của hiệp ước. Theo quy định của bất kỳ hiệp ước đầu hàng nào thì điều khoản không bao giờ thiếu, đó tước bỏ vũ khí của phía bại trận.

Năm 1865 nội chiến kết thúc thì chỉ nửa thế kỷ sau, nước Mỹ đã vươn lên vị trí dẫn đầu thế giới và thay thế vai trò thống trị của Anh Quốc. Như vậy chúng ta thấy ở đây là, chuẩn mực nào mà người Mỹ đã dùng để giải bài toán để hòa hợp hòa giải dân tộc của họ? Có phải bên thắng buộc thua phải quỳ gối chấp nhận những gì trái với luân thường đạo lý không? Không! Kẻ chiến thắng đó đã chọn sự bao dung, nhân bản, đạo đức, trung thực làm chuẩn mực. Chính những chuẩn mực này mà bên thua cuộc đã quay về với chính nghĩa và vứt bỏ hận thù. Mà như ta biết, một khi kẻ thắng cuộc- những kẻ nắm quyền điều hành nước Mỹ đã chọn những chuẩn mực đó để cư xử với nhau thì sao nước Mỹ không hùng cường được?

Trái với người Mỹ thì người Cộng Sản Việt Nam đã làm ngược tất cả. Họ không bao giờ chịu từ bỏ sự gian trá, không bao giờ từ bỏ thái độ hách dịch của kẻ chiến thắng, không từ bỏ ý đồ trả thù thấp hèn, họ không bao giờ từ bỏ gian ác, và tất nhiên họ không bao giờ từ bỏ dối trá. Vậy nên, bên thua cuộc không thể nào hòa hợp hòa giải với họ được. Với cách cư xử như thế, thì thậm chí ngay cả những công dân được sinh ra và lớn lên dưới thời cai trị của họ thì cũng không thể nào dung nạp được. Dung nạp sao được khi mà họ cứ lộng quyền bắt bớ người nói lên sự thật? Vậy thì hòa hợp hòa giải thế nào được đây?

Qua bao năm sống dưới chế độ CS, thì chúng ta thấy một điều rõ rằng rằng, CS không thể dung nạp được sự thẳng thắng và trung thực của chính dân mình, nhưng họ lại dung nạp rất tốt sự gian trá của kẻ thù cướp nước. Vậy câu hỏi đặt ra là, cuối cùng CS được sinh ta trên đất nước này là để làm gì? Thực tế cho thấy, họ được sinh ra chỉ để mang lại những cuộc chiến tranh vô nghĩa làm hao mòn nội lực đất nước, họ mang đến sự chia rẽ và lòng hận thù sâu sắc giữa chính người Việt với nhau. Và bất hạnh hơn, họ còn mang đến cho dân tộc này chiếc thòng lọng nô lệ. Với kẻ thắng cuộc như vậy thì bất cứ ai yêu chuộng những giá trị chuẩn mực như đạo đức, lương thiện, trung thực, nhân bản, và bao dung đều không thể hòa hợp với họ được. Thật sự là như vậy, cho nên có thể nói còn CS thì dân tộc không thể có hòa hợp hòa giải dân tộc. Đó là cái kết rất đắng cho dân tộc. Không biết tại sao dân tộc này cứ bị CS đeo bám mãi?! Một dân tộc bị đọa đày dai dẳng.

-Đỗ Ngà-

RẶT MỘT PHƯỜNG VỪA VÔ ƠN VỪA HÈN NHÁT


Ăn cướp tiền của dân hàng ngàn tỷ, khi bị bắt đưa ra tòa thì mồm miệng méo xệch, bộ dạng rúm ró “xin lỗi bác tổng”. Tiền của dân hay tiền của "bác Tổng" mà xin lỗi bác tổng? Họ cứ vong ân với nhân dân như là một lẽ đương nhiên vậy. Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, và bây giờ đến Nguyễn Bắc Son, tất cả đều cùng một giuột. Có một điều ai cũng nhận ra là không một quan chức CS nào dám đứng ra vạch mặt những phiên tòa xử theo chỉ thị cả. Đặc biệt là Trịnh Xuân Thanh, bị Nguyễn Phú Trọng sai Tô Lâm sang Đức bắt cóc một cách phi pháp nhưng trước toà vẫn rúm ró mếu máo “xin lỗi cụ tổng”. Thật sự hình ảnh của quan chức CS hôm nay thể hiện ra cho nhân dân thấy rặt là một lũ hèn nhát và vong ân.

Hãy tưởng tượng, nếu một này nào đó Nguyễn Phú Trọng bị Tập Cận Bình bắt giam vào lao ngục rồi dẫn ra tòa để xử án, theo bạn khi đó Nguyễn Phú Trọng sẽ khóc lóc van xin ai? Van xin Tập Cận Bình hay van xin nhân dân tha thứ cho mình? Và với kịch bản này, tôi tin mỗi người đã có câu trả lời cho riêng mình. Nếu biết ơn nhân dân thì lão ta đã không cho công an đánh đập, buộc tội và bỏ tù những người nhân dân yêu nước chống Tàu mạnh mẽ. Nếu có cái dũng của lãnh đạo thì lão ta không lặn mất tăm khi Trung Cộng cho tàu Hải Dương Địa Chất 8 quần thảo lãnh hải Việt Nam suốt 4 tháng trên Biển Đông vào năm ngoái. Nếu lão có cái dũng của nhà lãnh đạo thì mồm lão đâu có bung ra câu nói hèn nhát "Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức đại hội Đảng được không?". Đến đụng độ họ về mặt pháp lý lão còn rụt cổ thì nói gì đụng độ quân sự? Sợ mất ghế, sợ mất an toàn cho đảng mà luôn rụt cổ trốn tránh trách nhiệm mỗi khi Tàu gây hấn, thì lão ấy là người thế nào? Là dũng hay hèn, chắc ai cũng rõ.

Tất nhiên kịch bản ấy không xảy ra, nhưng dựng lên để chúng ta thấy rằng bản chất của CS là vong ân với những ai đã cưu mang nó. Và tất nhiên, nhân dân không phải là ngoại lệ. CS thu thuế của dân để sống phè phỡn, để tham nhũng, để nuôi các tổ chức ăn hại. Thế nhưng có ai biết ơn dân đâu? Khi mị dân thì giương cao khẩu hiệu “hiếu với dân”, nhưng trước khi hiếu với dân thì người CS luôn phải “trung với đảng" trước. Và thực tế, đảng phản bội nhân dân thì những “cán bộ” của đảng tất phải chọn con đường phản bội nhân dân chứ chẳng ông nào còn “hiếu với dân” nữa. Từ khi Nguyễn Văn Linh sang Thành Đô ký một hiệp ước bí mật với giặc, và cho đến nay thì cứ mỗi đời tổng bí thư khi nhậm chức thì vác mặt sang Bắc Kinh trình diện và kí thêm những văn kiện bí mật khác. Và cứ như vậy, mỗi đời tổng bí thư lên ngôi thì lại siết một nuột vào cổ dân tộc lôi vào mồm Trung Cộng. Riêng đời tổng bí thư của Nguyễn Phú Trọng, ông ta đã ký với Trung Cộng tổng cộng 27 văn kiện bí mật mà dân không hề biết nó có nội dung là gì. Nhiêu đó đủ thấy đảng luôn phục tùng ngoại bang và phản bội nhân dân.

Cái hèn của người CS tất sẽ mang lại mối nguy khôn lường cho đất nước. Khi gián điệp Bắc Kinh bủa khắp hà Nội và kề dao vào cổ thì họ sẽ làm việc cho ai? Liệu họ có đủ bản lĩnh như Trần Bình Trọng rằng “ta thà làm ma nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc" không?. Hay là “tè ra quần” và nguyện làm theo lệnh của Bắc Kinh? Và tất nhiên, đảng của những thằng hèn hôm nay không thể thoát khỏi âm mưu lợi dụng của Bắc Kinh được.

Tướng tá quan chức CS bị tòa buộc tội cũng rất nhiều, và tất cả trong họ đều biết mình là con tốt thí và tòa án làm việc theo chỉ đạo, thế nhưng không một ai dám cả gan nói “Địt mẹ tòa” như tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Túc. Rồi bao nhiêu tù nhân lương tâm khác, không bao giờ họ tỏ ra hèn yếu van xin tòa hay van xin ông to bà lớn nào cứu vớt họ. Họ kiêu hãnh hiên ngang, thế nhưng những con người đó lại ở trong tù, còn những tên hèn nhát lại ngự trị trên cao để lái con tàu đất nước, thì quả thật, đất nước này vô cùng bất hạnh.

-Đỗ Ngà-

LÀM THẾ NÀO ĐỂ ĐÁNH CHO TÀN PHẾ MỘT DÂN TỘC?


Ngay từ lứa tuổi thiếu nhi, mọi học sinh dưới mái trường XHCN đều bị buộc phải hô khẩu hiệu “Vì tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng bác hồ vĩ đại, hãy sẵn sàng”. Đây là một câu khẩu hiệu thể hiện bản chất của CS, bản chất lợi dụng ngay sự ngây thơ con trẻ để phục vụ cho ý đồ chính trị. 

Ngày nay chúng ta luôn phẫn nộ bất kỳ kẻ nào nhẫn tâm bắt con nít hành hạ làm cho tàn phế chân tay, rồi buộc những đứa trẻ tội nghiệp đó phải bò lết đi ăn mày để mang nhiều tiền về làm giàu cho chúng, thì cớ sao chúng ta không phẫn nộ khi có một kẻ nào đó bắt trẻ con làm cho tàn phế bộ não rồi dùng những đứa con nít ấy như là công cụ để trục lợi? Chắc chắn kẻ làm tàn phế não bộ con nít ấy phải khốn nạn hơn những kẻ đã hành hạ thân xác bọn trẻ. Ở trên đời này có những kẻ làm tàn phế bộ óc con nít sao? Có. Xin thưa, đó chính là Cộng Sản. Ở đây CS không phải bắt một vài đứa trẻ để chọc mù não bộ mà họ bắt mọi đứa trẻ trong một đất nước trăm triệu dân để chọc mù não. 

Như ta biết, xúi trẻ em đi vào vùng súng đạn là một tội ác không thể dung thứ, nhưng với CS thì họ không từ bất kỳ thủ đoạn nào cả. Hình ảnh Lượm trong một bài thơ của Tố Hữu là một ví dụ. Hiện nay hầu hết các bậc cha mẹ đều lớn lên trong nền giáo dục XHCN độc hại nên không mấy ai nhận ra cái man rợ mà Tố Hữu đã gởi vào trong thơ Lượm. Nếu là người có đạo đức và có tư duy độc lập mà khi đọc bài thơ này thì không ai không sởn gai ốc vì chất man rợ trong nó, man rợ không khác gì quân ISIS ngày nay. Giả sử như có một thế lực chính trị nào xúi một đứa con vị thành niên của bạn phải băng qua những làn đạn chết người giữa khu vực chiến sự tàn khốc, mục đích là  để phục vụ cho đám người già đầu đang núp lùm tránh đạn thì bạn nghĩ như thế nào? Bạn có dám cho con bạn làm chuyện đó không? Và liệu rằng, với tổ chức chính trị mà có dã tâm xúi một đứa trẻ con đi vào chỗ chết như thế, thì có đáng để cho bạn theo nó và tôn vinh nó không? Nếu bạn dám giao con cho chúng dùng mục đích như thế thì quả thật, một là bạn có bản chất loài cầm thú, hai là bạn đã bị tẩy não.

Con nít được sinh ra là để nó được sống trên nền tảng lý tưởng của riêng nó, để nó sống cuộc đời đúng với ước mơ của nó. Tất cả mọi con người đều phải trải qua thời tuổi thơ. Nhiệm vụ của bậc cha mẹ, nhiệm vụ của nền giáo dục là cần phải chắp cánh để ước mơ của chúng được bay cao. Nó tựa như mồi lửa khi mới được nhóm lên, nhiệm vụ của một nhà nước chân chính là phải thổi vào ngọn lửa ấy một luồng dưỡng khí để rồi những ước mơ của chúng được bùng lên chứ không phải dập tắt chúng. Trăm triệu con người là trăm triệu lý tưởng. Và trong trăm triệu lý tưởng ấy có hàng vạn thậm chí hàng triệu lý tưởng phi thường thì nó là nguồn sức mạnh vô giá góp phần vào sự phát triển xã hội, góp phần vào sự tiến bộ đất nước, và góp phần làm cho quốc gia trở nên hùng cường. Ấy vậy mà vì mục đích cai trị, CS nhẫn tâm dập tắt nó đi. 

Thường thì chúng ta nghĩ câu khẩu hiệu mà CS buộc học sinh hô hào kia là vô hại. Nhưng không! Nghĩ thế là lầm to. Khi chúng ta xâu chuỗi lại với những gì mà CS đã và đang làm, thì tất sẽ thấy đấy đó là một quá trình có chủ đích, có bài bản. Với một thiên là địa võng đánh phá vào não trạng của dân tộc như thế thì dẫn đến não trang dân tộc này bị tàn phế là điều khó tránh khỏi. Đó là thành công của ĐCS và là họa lớn cho dân tộc.

Đánh cho chết lý tưởng chưa đủ, CS còn phải đánh tan nguyện vọng của toàn dân nữa mới đủ bộ. Phải vừa đánh chết ý tưởng vừa đánh tan nguyện vọng thì ĐCS mới dễ dàng dẫn dắt cả dân tộc này đi theo ý họ muốn mới được. Từ khi lên làm tổng bí thư cho đến giờ, Nguyễn Phú Trọng đã âm thầm ký 27 văn kiện bí mật giữa ĐCS Việt Nam và ĐCS Trung Quốc. Mà như ta biết, chỉ có ký những văn kiện phản dân hại nước mới bí mật như vậy. Cho nên để dẫn dắt dân tộc này ngoan ngoãn chui vào họng con mãnh thú Tàu Cộng thì tất, Nguyễn Phú Trọng phải loại bỏ nguyện vọng của toàn dân và áp đặt nguyện vọng của ông ta lên tất cả gần 100 triệu người. Đó là dã tâm của lão già 76 tuổi, đầu bạc đang chiếm giữ 2 ghế này.

Hôm qua, ngày 27 tháng tư, đồng loạt các tờ báo đảng đăng bài “Suy nghĩ của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước là suy nghĩ của toàn Đảng, toàn dân” là một bước đi ấy, bước đi giết chết nguyện vọng toàn dân để áp đặt nguyện vọng của một người có tư tưởng nô lệ Tàu lên dân tộc. Giết chết lý tưởng của con nít để áp đặt lý tưởng của một xác chết vẫn chưa đủ khốn nạn, thì hôm nay Nguyễn Phú Trọng lại giết chết nguyện vọng của toàn dân để áp đặt nguyện vọng bệnh hoạn của lão. Việc làm này của ông Trọng âu cũng là điều dễ hiểu, cái khó hiểu ở đây là tại sao dân tộc này lại để cho những kẻ bệnh hoạn như thế giết chết ước mơ và áp đặt nguyện vọng của chúng lên một cách dễ dàng như vậy?! Câu trả lời dành cho 100 triệu người. 

-Đỗ Ngà-

LỊCH SỬ VIỆT NAM 1954-1975. AI MỚI LÀ “NGỤY”?


Như đã nói ở phần trước, Hiệp định Geneva 1954 chia đôi đất nước là một hiệp định chính VNDCCH đã đặt bút ký vào đấy, thì tất chính thể Quốc Gia Việt Nam hay VNCH sau này là một chính thể không những được thừa nhận bởi thế giới mà còn được thừa nhận bởi chính VNDCCH. Không thể chối cãi được, nên CS dùng từ “ngụy” để chỉ VNCH là hoàn toàn sai trái.

Như ta biết, năm 1953 dưới chỉ thị của Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh cho phát động một chiến dịch đấu tố thanh trừng gia cấp tàn khốc. Về danh nghĩa, Việt Minh nâng giương cờ ngọn cờ vì “giai cấp công nông” nghèo khổ. Họ tuyên truyền là chính họ sẽ giành lại quyền lợi cho gia cấp công nhân và nông dân, nhưng thực tế họ đã làm gì? Không phải họ thực hiện chính sách phát triển kinh tế và an sinh xã hội như những nước “tư bản bóc lột” để san lấp khoảng cách giàu nghèo cứu vớt tầng lớp thấp mà ngược lại, họ đã chọn làm khác, cách làm rất quái đản. Vậy họ làm gì? Để san bằng khỏang cách giàu nghòe thì thay vì họ không cứu vớt kẻ nghèo mà họ lại giết hết người giàu để cả xã hội đều nghèo đói như nhau. Vậy cuối cùng tầng lớp nghèo có được cải thiện gì không? Không! Chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) tiêu diệt địa chủ đã đưa 172 ngàn người vô tội bị hành quyết chỉ vì họ…giàu.

Đứng trước cuộc tàn sát đồng bào đến man rợ như thế của ông Hồ Chí Minh, thì ngay vào năm 1954 có quy định 300 ngày tập kết về 2 phía vĩ tuyến 17 của hiệp định Geneva. Nhờ có quy định này mà ông Ngô Đình Diệm lúc đó là thủ tướng, đã cho đón 1 triệu đồng bào vào Nam để sinh sống. Nhờ bàn tay này mà tầng lớp địa chủ đang bị bức hại bởi CCRĐ có điều kiện thoát chạy vào Nam tránh lưỡi hái tử thần CCRĐ của Hồ Chí Minh đang bủa lên đầu họ. Tất nhiên thời đó số địa chủ toàn Miền Bắc không thể đến 1 triệu người được, mà xen vào đó có cả người dân nghèo khổ mà không u mê cũng muốn trốn chạy sự đói rách do CS mang lại cho họ. Ngoài ra, trong 1 triệu người đó còn có rất đông thành phần cài cắm của CS vào Nam để hoạt động khủng bố về sau.

Thực ra những người nào được CS cho cuốn gói ra Bắc tập kết thì hầu hết là thành phần không tinh nhuệ. Những người này có thể được đào tạo tại chỗ nên đẩy ra ra Bắc để chứng minh với thế giới rằng, “VNDCCH thực hiện đúng cam kết hiệp định”. Lúc đó, những người có khả năng xây dựng lực lượng chiến đấu tại chỗ được cắm ở lại Miền Nam để tuyển người xây dựng lực lượng khủng bố theo lệnh Hà Nội. Như vậy thì ngày đó, dân Miền Bắc nếu ở lại thì đói rách, nếu vào Nam thì không bình yên vì CS đã cố tình cài cắm lực lượng khủng bố ở lại để quấy phá sự bình yên đồng bào miền nam. Tuy đất nước chia đôi, nhưng người dân 2 niềm không thể nào thoát khỏi họa CS được.

Nhờ lực lượng đóng chốt ở lại và những kẻ trà trộn theo đoàn 1 triệu người dân di cư và Nam, thì qua 6 năm xây dựng lực lượng, năm 1960 họ đã tuyên bố thành lập Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam, lấy cờ 2 nửa xanh đỏ sao vàng làm lá cờ của tổ chức. Rõ ràng ai cũng thấy, mục đích của Hồ Chí Minh và nhóm lãnh đạo Hà Nội lúc ấy là xây dựng lực lượng để lách Hiệp Định Geneva, vì trong hiệp định này đã chia vĩ uyến 17 làm biên giới 2 quốc gia, mà hiệp định này được chính VNDCCH đã ký thừa nhận. Vậy nên không Hồ Chí Minh không thể nào đem Quân Đội Nhân Dân Việt Nam với quân phục hẳn hoi mà có thể vượt vĩ tuyến 17 để xâm lược quốc gia khác được. Cho nên họ mới cho lập Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam như là lực lượng của chính “nhân dân miền nam đứng lên chống lại Mỹ-Ngụy”. Và dù biết là trò ma mãnh, nhưng về lý thì thế giới không thể tố Hà Nội xâm lược Sài Gòn được.

Cấp quân cho lực lượng Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam có 2 nguồn: nguồn thứ nhất là tuyển người tại chỗ, lực lượng này kém, chủ yếu là dùng để thí mạng cho chết; lực lượng thứ 2 là chính quy thuộc Quân Đội Nhân Dân ở ngoài Bắc “xẻ dọc trường sơn” vào Nam, khi vào Nam họ vứt bỏ quân phục và mặc áo thường dân để chiến đấu với danh nghĩa Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam. Lực lượng này rất thiện chiến. Như vậy là quân chính quy CS Hà Nội đã chơi trò bẩn, họ vào nam đội lốt dân thường để dùng nhân dân làm bia đỡ đạn. Chiến thuật bẩn thỉu này đã đưa họ đến thắng lợi sau cùng vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhưng kết quả thì vô cùng thảm khốc với tổng số người Việt bỏ mạng lên đến gần 4 triệu người: trong đó khoảng 2 triệu là thường dân; còn lại là binh lính 2 phía.

Chính thể Miền Nam tồn tại qua 3 triều đại, đó là là Quốc Gia Việt Nam, Đệ nhất Cộng Hòa, và Đệ Nhị Cộng Hòa thì sụp đổ. Tổng cộng 21 năm. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 VNCH sụp đổ thì sau đó ngày 31 tháng 1 năm 1977, tổ chức CS Bắc Việt trá hình có tên Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam bị giải thể và kết quả là Cộng Sản Hà Nội nắm quyền cai trị toàn bộ đất nước.

Như vậy là chúng ta thấy, CS hà Nội dựng lên Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam để trá hình cho hành động xâm lược thì cũng có nghĩa là họ đã thừa biết VNCH là quốc gia độc lập, một chính quyền có tính chính danh. Vfa rõ ràng là hành động vào Nam của họ là phi pháp(Không phi pháp thì trá hình làm gì?). Thế nhưng cái khốn nạn hơn nữa của CS, là hành động thì thừa nhận nhưng tuyên bố thì trái ngược hẳn. Họ đã gọi VNCH là “ngụy quân ngụy quyền”, một cách gọi cho thấy CS vô cùng hạ cấp. Anh vào nhà người ta anh cướp giết người ta rồi gọi người ta là “ngụy”? Khốn nạn thế chứ?! Mà “ngụy” là gì? Từ “ngụy” gán cho một chính thể thì nó bao hàm ý nghĩa là chính thể đó bất hợp pháp, trá hình và không được thừa nhận. Nếu gọi cho đúng thì chính Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam là “ngụy” mới đúng chứ không phải VNCH.

-Đỗ Ngà-

Tham khảo:

https://en.wikipedia.org/wiki/Vietnam_War

https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%B7t_tr%E1%BA%ADn_D%C3%A2n_t%E1%BB%99c_Gi%E1%BA%A3i_ph%C3%B3ng_mi%E1%BB%81n_Nam_Vi%E1%BB%87t_Nam

LỊCH SỬ VIỆT NAM TRONG CÁI NHÌN TỔNG THẾ (tiếp theo)


Như đã nói bài lịch sử Việt Nam trong cái nhìn tổng thể phần đầu, hội nghị Fontainbleu là cuộc đàm phán giữa VNDCCH và Pháp với mục đích là Hồ Chí Minh đòi Pháp trả độc lập cho Việt Nam với điều kiện là Việt Minh nắm chính quyền. Điều này dẫn tới việc Pháp không đồng ý nên hội nghị đổ vỡ hoàn toàn và từ đó mới nổ ra chiến tranh Đông Dương lần 2 bắt đầu từ cuối năm 1946 và kết thúc là trận chiến Điện Biên Phủ tháng 5 năm 1954.

Điện Biên Phủ chỉ là một thất bại trên một mặt trận của Pháp ở Đông Dương. Thất bại này nó kéo theo biến chuyển chính trị tại chính trường Pháp và đưa đến đàm phán ở Geneva chứ thất bại đó không phải là thất bại toàn diện như lịch sử CS đã nói. Khi Điện Biên Phủ thất thủ thì thủ tướng có xu hướng chủ chiến với Việt Minh là Joseph Laniel đã bị mất tín nhiệm nghiêm trọng. Và kết quả là ông này phải từ chức vào ngày 12 tháng 6 năm 1954 nhường chỗ cho Pierre Mendès France thuộc phái chủ hòa lên lên thay. Và để lấy lòng dân, trong ngày 18 tháng 6, khi nhậm chức, ông Pierre Mendès France đã tuyên bố rằng, ông sẽ từ chức nếu trong vòng một tháng không đạt được ngừng bắn ở Đông Dương. Đây là nước đi rất có lợi cho Việt Minh, vì nếu Pháp tiếp tục đánh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Mục đích của Pierre Mendès France là muốn rút khỏi Đông Dương trong danh dự để lấy điểm trước dân Pháp. Dù thua nhưng Pháp vẫn còn quyền lợi trên đất nước Việt Nam, vì đơn giản thất bại Điện Biên Phủ chỉ là thất bại trên một mặt trận chứ không phải thất bại toàn diện. Pháp muốn lấy phần đất phía nam từ vĩ tuyến 18 trở vào để trao lại chính quyền Quốc Gia Việt Nam rồi rút.

Lại nói về chính quyền Quốc Gia Việt Nam, chính quyền này vẫn là do Bảo Đại làm Quốc trưởng được sự thừa nhận của Pháp từ năm 1948. Mà như ta biết trước đó, ngày 11 tháng 3 năm 1945 vua Bảo Đại đã cho ban hành “Tuyên cáo Việt Nam độc lập” tuyên bố hủy bỏ mọi ràng buộc chính trị giữa An Nam và Đế quốc Thực dân Pháp, hủy bỏ Hòa ước Patenôtre năm 1884 mà Nhà Nguyễn đã ký cùng các hiệp ước nhận bảo hộ. Ấy vậy mà Pháp vẫn thừa nhận tính chính danh của vua Bảo Đại. Điều này đủ để bác bỏ lập luận của những ai cho rằng, “nếu Việt Minh không cướp chính quyền từ tay vua Bảo Đại và Thủ Tướng Trần Trọng Kim thì Pháp vẫn quay lại và đánh chiếm Việt Nam" để biện minh cho chiến tranh với Pháp là không thể tránh. Đánh chiếm sao được khi mà năm 1948 họ vẫn thừa nhận tính chính danh của vua Bảo Đại?

Hiệp Đinh Geneva diễn ra vì mục đích Pháp muốn chia phần lại lãnh thổ Việt Nam với Việt Minh và nhường nó lại cho chính quyền Quốc Gia Việt Nam do Bảo Đại đứng đầu. Pháp đề nghị chia ở vĩ tuyến 18 để lấy từ Thanh Hóa trở vào, còn phía Việt Minh thì đề nghị ở vĩ tuyến 13 để lấy Huế về phía Bắc. Hội Nghị có sự tham gia nhiều bên và cuối cùng 2 bên chốt lại là chọn ở giữa vị tí vĩ tuyến 13 và vĩ tuyến 18 là vĩ tuyến 17 ngay sông Bến Hải thuộc tỉnh Quảng Trị để chia đôi đất nước.

Hội nghị Genève bắt đầu vào cuối tháng 4 và kéo dài đến khi ký Hiệp ước vào ngày 21 tháng 7 năm 1954. Hội nghị có 9 phái đoàn tham dự gồm Anh, Hoa Kỳ, Liên Xô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Pháp, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Quốc gia Việt Nam, Lào và Campuchia, mục đích để tái thiết hòa bình ở Đông Dương. Nội dung của Hiệp Định là lãnh thổ nước Việt Nam sẽ bị tạm chia làm hai vùng tập kết quân sự, lấy vĩ tuyến 17 làm giới tuyến quân sự tạm thời. Miền Bắc do lực lượng Quân đội Nhân dân Việt Nam kiểm soát, miền Nam do lực lượng quân đội Liên hiệp Pháp, trong đó có Quân đội Quốc gia Việt Nam kiểm soát. Sau một thời gian, quân đội Pháp rút dần về nước. Hiệp ước này cũng quy định trong vòng 300 ngày quân VNDCCH hòa tập kết ra bắc vĩ tuyến 17, và ngược lại quân đội của Liên hiệp Pháp tập kết về nam vĩ tuyến 17.

Ngay cái quy định bên nào rút về bên đó cho thấy ý đồ chia đôi đất nước lâu dài của hiệp định này là quá rõ. Việt Minh biết không thể chiếm hết Việt Nam nên chấp nhận mất một nửa để sau đó dùng quân sự chiếm lại toạn bộ sau, và lịch sử đã chứng minh tất cả. Ý này phủ định ý tổng tuyển cử, vì sao? Vì để có tổng tuyển cử thì tại sao Việt Minh chấp nhận ý rút về phía Bắc vĩ tuyến 17 làm gì? Và nên nhớ Hiệp Định Geneva có chữ ký của phía VNDCCH. Vậy nên phần nam vĩ tuyến 17 thuộc Quốc Gia Việt Nam sau khi Pháp rút đi đã được chính VNDCCH thừa nhận. Thừa nhận bằng chính chữ ký trên hiệp định. Cho nên cuộc nam tiến vượt vĩ tuyến 17 tắm máu đồng bào sau đó là cuộc chiến phi nghĩa. Rõ ràng là như vậy.

Theo tuyên bố trong Hiệp Định thì sau 2 năm sẽ tiến hành tổng tuyển cử thống nhất Việt Nam. Đây là điểm yếu nhất, lỏng lẻo nhất trong Hiệp Định, và chắc chắn nó không bao giờ xảy ra. Vì sao? Vì đã là bầu cử tự do trong tình thế những phe thù địch nhau tham gia tranh cử mà không hề có quy định lực lượng thứ 3 nào giám sát bầu cử, và cũng không quy định thời điểm cụ thể diễn ra tổng tuyển cử. Thì khác nào quy định chiếu lệ? Sự quy định lỏng lẻo như vậy, nếu diễn ra tổng tuyển cử thì chắc chắn sẽ xảy ra hoặc gian lận tranh cử hoặc thậm chí là Việt Minh sẽ tắm máu người phía bên kia chuyến tuyến.

Như ta biết, năm 1954 khi mà Việt Minh thắng Pháp ở Điện Biên Phủ bằng quân sự và chính phủ Quốc Gia Việt Nam vẫn chưa đủ sức mạnh quân sự thì việc CS cho tắm máu phe đối lập để thanh trừng hết những kẻ ngoài Việt Minh là điều khó tránh khỏi. Bài học về những người ngoài Việt Minh trong bộ máy chính phủ lâm thời 1946 phải hoặc tháo chạy hoặc bị giết vẫn còn đó. Nên khi mà không có lực lượng thứ 3 đủ mạnh để giám sát bầu cử thì tổng tuyển cử không thể xảy ra được.

Đây là những bằng chính cho thấy, chính quyền Quốc Gia Việt Nam từ 1948-1955 hay VNCH từ 1955-1975 sau này đều là chính quyền hợp pháp không những được cả thế giới thừa nhận mà ngay cả chính VNDCCH đã thừa nhận bằng chính chữ ký của mình trên hiệp định. Cho nên chúng ta cần phải thấy rõ rằng những gì CS mang đến cho nhân dân Việt Nam từ khi họ cướp chính quyền cho đến nay chỉ toàn là họa. Họa chính họ tự tạo rồi tự họ tâng bốc công trạng cho chính mình. Nếu CS không cướp chính quyền, thì chẳng thể có 2 cuộc chiến thảm khốc về sau.

-Đỗ Ngà-

TIỀN CỦA DÂN PHỤC VỤ AI?


Ở quốc gia nào cũng vậy, tất cả mọi công dân phải đóng thuế cho chính phủ. Và thông qua chi tiêu của chính phủ, đồng tiền thuế phải dùng cho cho các mục đích sau: thứ nhất là an ninh, thứ nhì là an sinh, thứ 3 là phát triển, thứ tư là cho công bằng xã hội.

An ninh có 2 loại: an ninh cho quốc gia, đó là chi tiêu quốc phòng; an ninh cho dân là cảnh sát và tòa án. Tại những quốc gia dân chủ, cảnh sát và tòa án để bảo vệ cho dân và gìn giữ trật tự xã hội. Còn ở Việt Nam thì cảnh sát lại làm nhiệm vụ bảo vệ đảng cầm quyền là chính. Như vậy tiền thuế của dân đóng vào ở các nước dân chủ là đồng thuế đúng nghĩa, nó được chi cho sự an toàn của chính những người đã đóng thuế. Còn ở Việt Nam thì khác, đồng thuế được đóng để chi vào mục đích an toàn cho những kẻ thu thuế còn người đóng thuế thì lắm khi họ phải chuốc lấy nỗi oan.

Ở những nước dân chủ, hằng năm chính phủ phải trích ra một phần ngân sách để chăm lo y tế cho dân, giáo dục miễn phí cho dân, và cho các trợ cấp khác như thất nghiệp, hưu trí cho dân vv.. Thế nhưng ở Việt Nam, tất cả những thứ này dân đều phải bỏ tiền túi đóng vào mới được hưởng. Những thứ được gọi là an sinh thì ở những nước khác nhà nước lo, còn ở Việt Nam dân tự lo. Còn khốn nạn hơn là, ĐCS lấy thuế của dân biệt đãi cho người của họ như thành phần thuộc diện  “gia đình có công với cách mạng”, họ dùng thuế dân xây dựng nên chế độ chăm sóc y tế đặc biện cho cán bộ của họ. Còn với dân thì sao? Với dân thì đảng vứt cho hỏi cứ sống chết mặc bay mặc dù dân mới là người đóng thuế. Ở đây chúng ta thấy, chính quyền CS nó khốn nạn ngay trong những cơ chế mà nó đặt ra. 

Đầu tư hạ tầng phục vụ cho sự phát triển của đất nước. Tiền thuế của dân được đầu tư vì phát triển đất nước, nhưng ở Việt Nam không phải bao giờ tiền thuế cũng được dùng đúng vào mục đích để phát triển mà đa phần nó được dùng cho mục đích tham nhũng. Rất nhiều dự án dựng lên là chỉ để phục vụ cho quan chức chia chác chính vì thế mà có rất nhiều công trình phải bỏ hoang một cách lãng phí. Tiền thuế chi tùy tiện, dân không thể giám sát tiền thuế của mình và như thế, tiền của dân bị hút vào túi quan chức tham ô.

Về công bằng xã hội thì một khi nhà nước không lo an sinh cho dân thì xã hội không có công bằng. Chính những khoản trợ cấp như thất nghiệp, y tế và giáo dục nó đã tạo điều kiện cho thành phần thu nhập rất thấp vẫn đủ ăn, vẫn có thể cho con đến trường và vẫn có chăm sóc y tế cơ bản. Như vậy, với an sinh dân tự lo kiểu Việt Nam thì tất xã hội không có công bằng. Khi những gì dân đã đóng mà nhà nước dùng nó để phục vụ cho dân thì đó là nhà nước phúc lợi. Còn khi dân đã đóng mà nhà nước vô trách nhiệm, dùng tiền đó để nhét đầy túi tham nhũng quan chức thì rõ ràng đấy là nhà nước trục lợi. Cái gì cũng dành cho đảng, cũng dành cho quan thì không trục lợi là gì?

Rõ ràng chúng ta thấy, tiền thuế của dân giao cho chính quyền CS chi tiêu thì họ đã chi như thế nào? Trước mắt là gia cố thành trì bảo vệ đảng, sau đó là tạo cơ hội cho quan chức tham ô. Còn lại phần cho dân là hoàn toàn không có, và phần cho đất nước thì rất ít. Đấy là chưa nói tiền thuế của dân được ĐCS dùng để nuôi bộ máy đảng và dùng cho các hội đoàn đảng tự lập ra. Đây là những đồng tiền đã nuôi những kẻ ăn hại. Dân không cần những thứ như vậy trong xã hội nhưng dân lại bị mất tiền để nuôi nó. Như vậy thì phúc lợi nào còn cho dân đây?

Năm 2017, quan chức CS Việt Nam đặt ra điều kiện nâng khống 25% hợp đồng mua vũ khí sát thương với Mỹ và bị Mỹ từ chối, thì vụ đó bị ém đi không khui ra để làm sạch bộ máy, vì đơn giản nhóm lợi ích đó là nhóm không thể bị tố vì nó đang mạnh. Từ vụ đổ bể này ta mới thấy, những hợp đồng mua vũ khí với Nga như 6 tàu ngầm Kilo và nhiều hợp đồng khác thì trong đó luật đôn giá rồi lại quả để rút tiền thuế dân bỏ túi là không thể nào tránh khỏi. Hay như vụ tiền Polimer dính tới Nguyễn Tấn Dũng và Lê Đức Thúy năm 2011 cũng vậy, đây là vụ không thể khui. Còn những vụ như mấy quan chức kê giá máy xét nghiệp ấy là cũng một lề lối làm trục lợi quen thuộc. Quan chức nào cũng thế, nhưng nhóm quan chức này đã bị tóm vì họ rơi vào tầm ngắm của những kẻ muốn lấy điểm trước thềm tranh ghế. 

Đấy là những gì mà ĐCS đang làm với đồng tiền thuế của dân. Không biết mỗi người chúng ta khi nai lưng ra làm lụng vất vả đóng thuế nhưng rồi con chủng ta chẳng có chút hỗ trợ gì mà con của những người “có công cách mạng” hưởng những ưu đãi đặc biệt. Ta làm lụng vất vả để đóng thuế cho họ nhưng cuối cùng khi hết tiền mà gặp bệnh hiểm nghèo thì chỉ có chờ chết, còn quan chức thì được chăm sóc đặc biệt bởi các chuyên gia y tế gỏi nhất, được chữa trị với tiêu chuẩn cao nhất thì cúng ta nghĩ sao? Cần phải biết phẫn nộ.

-Đỗ Ngà-

CÁCH LÀM NÊN THẮNG LỢI CỦA CS


CS được ví như anh mù lòa trí tuệ, anh ta đào hố sâu rồi cắm tự đầu rơi vào đấy. Và cứ mỗi khi mò được lên trở lại miệng hố thì lại vỗ ngực tự hào rằng, là mình đã nỗ lực để có thắng lợi vẻ vang. Ở Việt Nam thì không ai không biết câu “đảng ta đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác”. Đấy! Những thắng lợi liên hồi ấy có được là cũng bởi CS đã tự đào nhiều hố sâu để bẩy cho mình tự té vào đấy. Vậy nên, mới có chuyện nhìn đâu cũng thấy “thắng lợi” nhưng đất nước thì cứ ngày một tụt hậu so với thế giới. 

Bắt đầu từ Karl Marx, ông ta xây dựng một chủ thuyết hoang tưởng mà ông ta tưởng rằng đó là “thiên đường”. Thế nhưng ông đâu biết rằng, chính ông đã đào hố khổng lồ để bẫy nhân loại lộn nhào? Rồi đến Lenin tiếp bước, ông ta xây dựng một lộ trình để dẫn dắt nước Nga cắm đầu vào cái hố đó, thế là lý thuyết “chuyên chính vô sản” ra đời. 

Cái hố của Karl Marx quá rộng và quá sâu nên Lenin đã phân thành 2 tầng, bên trên mang tên là XHCN, và dưới đáy hố XHCN mở ra một miệng hố khác, hố ấy có tên là CSCN. Nói tóm lại hốn này như 2 tầng địa ngục, tầng trên XHCN, tầng dưới CSCN. Sau khi phân tầng xong, Lenin dùng công cụ “chuyên chính vô sản” đẩy nước Nga nhào đầu vào cái hố XHCN. Hết 73 năm, nước Nga Xô Viết cứ luẩn quẩn trong cái đáy hố này mà không tài nào ngoi lên được. Cuối cùng, nhờ sợi dây dân chủ, nước Nga mới bám vào và leo lên được lên miệng hố. Điều đáng nói là năm 1991, khi nước Nga đã bò lên miệng hố, thì hỡi ơi, họ lại đứng vào đúng vị trí mà họ đã đứng trước khi ngào đầu vào hố. Nghĩa là chế độ chính trị hậu CS của nước Nga y hệt như chế độ “dân chủ tư sản” mà trước đó 73 năm Lenin đã đánh đổ nó. Vậy nên người ta mới nói “không có con đường tiến lên TBCN nào dài cho bằng đi vòng qua XHCN” là vậy.

Đấy là chuyện nước Nga xa xôi. Một cú đi vòng sang XHCN thôi, nước Nga đã mất ngót 73 năm. Ấy là chưa nói đến việc lọt vào hố đen tử thần CSCN. Còn ở xứ Việt Nam thì sao? Ở xứ này, ĐCS đang dẫn đất nước loay hoay trong cái hố XHCN ngót 75 năm mà vẫn chưa có lối thoát. 

Khác với nước Nga, Lenin phân 2 tầng hố để “chào đón nước Nga”, còn Việt Nam thì không phải 2 mà là đến 3 tầng hố như vậy. Hố tầng trên mang tên “nô lệ Tàu Cộng”, hố tầng giữa mang tên XHCN, và hố dưới cùng tăm tối nhất mang tên CSCN. Hiện nay ĐCS Việt Nam đang thít cổ dân tộc dìm sâu dưới đáy XHCN và đã 75 năm dân tộc Việt Nam chưa biết ngoi lên bằng cách nào. Rất khó để dân tộc này ngoi lên một lần đến 2 hố như vậy. Đã vậy, ĐCS Việt Nam và ông Nguyễn Phú Trọng đang kiên định con đường dẫn dắt dân tộc đến tận cùng của đáy địa ngục nữa chứ?

 Thật sự ĐCS Việt nam còn tệ hơn các ĐCS khác. Những ĐCS khác đợi bò lên miệng hố hô vang “thắng lợi”, còn ĐCS Việt Nam lại hô vang khẩu hiệu “thắng lợi” ngay cả khi họ đang ở dưới đáy hố sâu tối tăm. Nhìn đám lãnh đạo ngu dốt tôn thờ Lenin, vinh danh Cách Mạng Tháng Mười mới thấy, tiền đồ dân tộc này tăm tối đến nhường nào!

-Đỗ Ngà-


LỊCH SỬ VIỆT NAM TRONG CÁI NHÌN TỔNG THỂ


Chiến tranh Trung Nhật bắt đầu từ năm 1937, và đến năm 1939 thì Chiến Tranh Thế Giới nổ ra. Được sự hỗ trợ của quân Nazi Đức ở Âu Châu, Nhật tính luôn chuyện thôn tính cả Châu Á rộng lớn chứ không riêng gì Trung Quốc. Đến năm 1940, để tiêu diệt quân Tưởng, Quân Nhật xua quân xuống vùng phía nam Trung Hoa và bắc Đông Dương đánh chiếm nhằm mục đích cắt đường tiếp tế nhiên liệu và vũ khí của quân Tưởng từ ngả Đông Dương thuộc Pháp. Mục tiêu của quân Nhật là phải kiểm soát một vùng rộng lớn từ cảng Hải Phòng qua Hà Nội đến thành phố Côn Minh của Vân Nam Trung Quốc. Và rõ ràng như thế thì tất quân Nhật phải chạm trán quân Pháp tại Bắc Kỳ thuộc Việt Nam.

Tháng 5 năm 1940, Đức xâm chiếm Pháp. Và đến ngày 22 tháng 6, thống chếPhilippe Pétain của đệ tam cộng hòa Pháp đã ký một hiệp đầu hàng với Đức, chấp nhận cho Đức kiểm soát 3/5 nước Pháp. Đến ngày 10 tháng 7, quốc hội bù nhìn Pháp đã bỏ phiếu bầu toàn quyền cho Thống chế Philippe Pétain làm thủ tướng và chính phủ đóng đô ở Vichy thay vì ở Paris. Lúc này chính phủ của Philippe Pétain về thực tế vẫn còn đang nắm quyền kiển soát các thuộc địa của Pháp nhưng về sức mạnh quân sự thì đã yếu đi rất nhiều, vì nói cho cùng hoàn cảnh của nền Đệ tam Cộng Hòa Pháp lúc đó Pháp chẳng khác nào một thuộc địa, thuộc địa của Đức. Không chấp nhận đứng chung với chính phủ đầu hàng quân Đức, Charles de Gaulle và một số nhà lãnh đạo chính trị và quân sự Pháp li khai và tuyên bố tự do cho nước Pháp. Nhóm này thành lập một chính phủ lưu vong tại London và chính họ tự đại diện cho nước pháp tham gia cùng quân đội Đồng Minh.

Như vậy là chính trường nước pháp lúc đó vô cùng rối ren, có đến 2 chính quyền cùng song song tồn tại, một chính quyền thân Nazi Đức và một chính quyền thân Đồng Minh Anh-Mỹ. Lợi dụng tình cảnh đó, ở Đông Dương, thì ngày 9 tháng 3 năm 1945, quân Nhật tiến hành đảo chính quân sự lật đổ và thủ tiêu quyền lực của Pháp tại Đông Dương  xóa bỏ chủ quyền của Chính phủ Philippe Pétain trên toàn cõi Đông Dương. Tuy Nhật hất được Pháp ở Đông Dương, nhưng thực tế Nhật đang bị Mỹ tấn công ở mặt trận Thái Bình Dương và Nhật đang ở tình thế thua.

Từ 1944, Mỹ phản công toàn diện vào quân Nhật, Vào tháng 7 năm 1944 Mỹ chiếm lại các đảo Saipan, Guam. Vào tháng 8 thì Mỹ chiếm tiếp đảo Tinian thuộc quần đảo Marianna ở phía Đông Phillippines để làm bàn đạp tấn công Nhật trên lục địa Châu Á. Sau khi chiếm những đảo ở Thái Bình Dương, Mỹ cho xây sân bay dã chiến từ các đảo mới chiếm để chuẩn bị cho pháo đài bay 4 động cơ B-29 có thể cất cánh ném bom chiến lược vào nước Nhật và các cơ sở quân sự của Nhật trên các quốc gia bị chiếm đóng ở Châu Á. Và cho đến đầu năm 1945, Nhật đang thua và co cụm dần nên việc quân Đồng Minh tiến vào giải giáp quân Nhật chỉ là thời gian. 

Mặc dù ngày 9 tháng 3 năm 1945, Nhật đã hất con hổ bại liệt - Pháp ra khỏi Đông Dương, nhưng rõ ràng chuyện Nhật đầu hàng Đồng Minh chỉ tính từng tháng. Lợi dụng tình hình đó, vua Bảo Đại cho ban hành “Tuyên cáo Việt Nam độc lập” vào ngày 11 tháng 3 năm 1945. Tuyên cáo này tuyên bố hủy bỏ mọi ràng buộc chính trị giữa An Nam và Đế quốc Thực dân Pháp, hủy bỏ Hòa ước Patenôtre năm 1884 mà Nhà Nguyễn đã ký cùng các hiệp ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác đã ký khác với nền Đệ Tam Cộng Hòa Pháp. Và sau đó đến ngày 7 tháng 4 năm 1945, Đế Quốc Việt nam được thành lập với Bảo Đại là vua và Trần Trọng Kim làm thủ tướng Chính phủ lâm thời. Tuy thân Nhật, nhưng đây là một chính phủ mới được thành lập nhằm mục đích đón nhận nền độc lập được trao tay từ quân Nhật mà không phải qua chiến tranh đổ máu. Đây là nước đi vô cùng khôn khéo của vua Bảo Đại và Trần Trọng Kim. Nhưng tiếc thay, nó đã bị CS phá nát nà dẫn đến hệ quả là xuất hiện 2 cuộc chiến thảm khốc sau này.

Cộng Sản hay nói rằng, chính quyền Đế Quốc Việt Nam là một nền Quân Chủ Chuyên Chế (tức phong kiến) chứ không phải Quân Chủ Lập Hiến như Anh Quốc vì nó không có Quốc Hội. Có thể nói, đây là lập luận rất ngụy biện của CS, vì sao? Vì khi thành lập chính phủ lâm thời nghĩa là chính phủ này chỉ giữ quyền tạm thời thôi, sau đó có quốc hội thành lập và tiếp sau nữa là bầu lại thủ tướng chính thức. Đó là trình tự thành lập một chính quyền mới mà bất kỳ đất nước nào cũng đều phải trải qua như vậy. Và như ta biết, Đế Quốc Việt Nam chưa kịp lập Quốc Hội thì bị Việt Minh cướp chính quyền mất. Sau khi cướp chính quyền, Việt Minh cũng theo con đường y hệt như vậy, họ cũng thành lập chính phủ lâm thời trước rồi mới lập Quốc hội khóa đầu tiên. Cho nên cách lập luận kiểu như CS chụp mũ cho Đế Quốc Việt Nam là một chính quyền Phong Kiến nên cần phải xóa bỏ nó là họ đã phạm vào lỗi ngụy biện rất lớn. Có vua làm nguyên thủ, có thủ tướng điều hành chính phủ thì đã là mẫu nhà nước quân chủ lập hiến rồi, nhưng có điều nó chưa kịp hoàn thiện mà thôi. 

Lại nói về chính phủ Trần Trong Kim. Chúng ta thấy rằng, nếu giả sử như không có Việt Minh chen ngang cướp chính quyền thì chính phủ Trần Trọng Kim sẽ là một chính quyền hoàn toàn hợp pháp vì 2 nguyên nhân: Thứ nhất, Đế Quốc Việt Nam có nguyên thủ vẫn là vua Bảo Đại-một vị hoàng đế mà đã được Pháp và tất cả các nước trên thế giới thừa nhận vào thời điểm đó. Và chắc chắn Việt Nam sẽ tránh được chiến tranh với Pháp nếu Đế Quốc Việt Nam không bị CS lật. Thứ nhì là Hòa ước Patenôtre năm 1884 là văn bản mà nhà Nguyễn ký với chính quyền Pháp Đệ Tam Cộng Hòa. Mà như ta biết từ năm 1940 Charles de Gaulle đã phủ nhận vai trò của Đệ Tam Cộng Hòa rồi. Và sau khi giải phóng nước Pháp, thì đến ngày 13 tháng 10 năm 1946, nước Pháp mới có bản Hiến Pháp mới và thế giới xem như nền Đệ Tứ Cộng Hòa chính thức được thành lập với Charles de Gaulle là Tổng Thống. Mà như ta biết Charles de Gaulle là người thuộc phe Đồng Minh, ông ta nhờ Mỹ để giải phóng nước Pháp của ông ta khỏi ách cai trị của Nazi Đức nên ông ta sẽ chấp nhận chia phần lại với Hoa Kỳ. Và có thể nói, lúc đó  Đế Quốc Việt Nam sẽ trở thành đồng minh Hoa Kỳ như VNCH sau này là điều chắc chắn.

Như vậy qua đây chúng ta thấy, nước cờ của vua Bảo Đại và Trần Trọng Kim chuẩn bị cho Việt Nam là nước cờ hay, nó sẽ tránh cho Việt Nam chiến tranh với cường quốc. Nhưng rất tiếc, vận nước không tốt nên cơ hội đó đã bị CS phá hỏng và thế là đất nước bị dẫn đến 2 cuộc chiến tranh khốc liệt. Chính Cộng Sản cướp chính quyền một cách bất hợp pháp từ tay Bảo Đại và Trần Trọng Kim, cho nên khi VNDCCH tham gia hội nghị Fontainbleu tại pháp để bàn về độc lập cho Việt Nam, thì Pháp đã từ chối. Bởi lẽ, lúc đó chính quyền Charles de Gaulle không tin Việt nam sẽ độc lập. Vì một khi Cộng sản đã nắm quyền, thì tất chính quyền này sẽ làm tay sai cho CS Moscow. Đó là lí do dẫn đến đàm phán đổ vỡ. Và từ sự đổ vỡ đó mới dẫn đến cuộc chiến tranh Pháp Việt ròng rã 9 năm và kết thúc là trận chiến Điện Biên Phủ làm dân Việt phải đổ cả núi xương sông máu vì nó. 

Đó là tất cả những gì Cộng Sản đã làm cho đất nước. Thực tế, bởi CS cướp chính quyền mới đưa đất nước đến 2 cuộc chiến. Mà khi dùng núi xương mà bể máu của đồng bào cho 2 cuộc chiến đó, ĐCS lại bắt dân phải mang ơn họ. Đấy là những gì đã diễn ra. Lịch sử Việt nam phải được đặt trong toàn cảnh lịch sử thế giới, những ai đọc sử CS rồi ghi ơn CS ở 2 cuộc chiến, quả thật họ đã sai. Sai vì nhìn thấy một cái vảy mà tưởng con cá, ngồi đáy giếng mà tưởng trời hẹp. Đến nay, nhiều người vẫn biết ơn CS. Bất hạnh thay cho một dân tộc, bất hạnh thay cho một đất nước. Đau!

-Đỗ Ngà-

PHẠM VĂN ĐỒNG, CON ĐƯỜNG ĐẾN VỚI CÔNG HÀM BÁN NƯỚC


Phạm Văn Đồng được sinh ra ở xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Ông ta xuất thân trong một gia đình quan lại có cha là một quan chức tòa án cấp cao ở Huế và là thư ký của vua Duy Tân. Có thể nói, với vị trí ấy ông ta là một công tử đương thời. Con nhà có thế lực, được cho ăn học đến nơi đến chốn trong một xã hội mà hầu hết người dân đều mù chữ. Được học trường Tây và thông thạo Tiếng Pháp.

Năm 1945 lợi dụng khoảng trống quyền lực, Việt Minh cướp chính quyền và thành lập chính phủ. Ngày 1 tháng 1 năm 1946 Chính Phủ Liên Hiệp Lâm Thời được thành lập với 4 đảng tham gia gồm đảng: Việt Minh; Đảng Dân Chủ; Đảng Việt Cách; và Đảng Việt Quốc. Đến ngày 6 tháng 1 năm 1946 thì Quốc hội khóa 1 được bầu và là Quốc hội đa đảng phái với 4 đảng tham gia là: Đảng Việt Minh; Đảng Dân Chủ; Đảng Xã Hội; Đảng Việt Quốc; Đảng Việt Cách. Ngày đó, Phạm Văn Đồng được Hồ Chí Minh cho làm bộ trưởng tài chính và là kiêm trợ lý chính của Hồ Chí Minh tham dự Hội Nghị Fontainbleu từ 6 tháng 7 năm 1946 cho đến ngày 10 tháng 9 năm 1946. Và trong Hội Nghị đó, Phạm Văn Đồng đã thất bại hoàn toàn trong việc đòi hỏi độc lập cho Việt Nam. 

Sau hội nghị thất bại ấy, thì tháng 11 năm 1946 Pháp đánh ra Bắc và đến tháng 12 Pháp đánh Hà Nội và Việt Minh rút lên Tân Trào, huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang đồn trú để kháng chiến. Lúc đó Phạm Văn Đồng được Hồ Chí Minh giao nhiệm vụ về tỉnh nhà Quảng Ngãi tuyển du kích để thực hiện nhiệm vụ bí mật. Điều đáng nói ở đây là Phạm Văn Đồng thành lập đội du kích không phải chống Pháp mà là để thanh trừng những người không Cộng sản trong chính phủ liên hiệp  nhằm mục đích dọn đường cho Việt Minh độc chiếm chính quyền về sau. Điều này đã được tờ The Guardian dẫn trích trong bài “Pham Van Dong” đăng vào ngày 2 tháng 5 năm 2000.

Hồ Chí Minh lập mưu và Phạm Văn Đồng thực thi. Với mưu đồ cực thâm, liên minh Đồng – Hồ đã gặt hái được thành công mĩ mãn. Kẻ nào ngoan cố thì bị giết, kẻ nào đánh hơi sớm thì tháo chạy, còn kẻ nào dám phản bội đảng mình theo  Việt Minh thì sống. Lúc đó những người nổi tiếng như Nguyễn Hải Thần (Việt Cách), Tường Tam – Bộ Trưởng Ngoại Giao (Việt Quốc), và Vũ Hồng Khanh (Việt Quốc) đã phải tìm cách tháo chạy. Ngoài ra còn có Khái Hưng(Việt Cách) bị giết, Hoàng Văn Hoan(Việt Cách) thuần phục vv..  

Với thành tích sắt máu như vậy, năm 1951, Phạm Văn Đồng được Hồ Chí Minh bổ nhiệm chức phó thủ tướng và trước khi Pháp đầu hàng năm 1954, ông lại được Hồ Chí Minh bổ nhiệm vào chức bộ trưởng ngoại giao. Có thể nói, chính nhờ Phạm Văn Đồng mà Năm 1954 sau khi thắng Pháp, Hồ Chí Minh mới có một chính quyền rặt một màu Việt Minh như vậy. Và để thưởng công cho cánh tay phải của mình, ngày 20 tháng 9 năm 1955, ông Hồ Chí Minh trao cho Phạm Văn Đồng Chức vụ Thủ Tướng Chính Phủ, chức mà ông ta giữ nó mãi đến 32 năm sau. Có thể nói, Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng là cặp bài trùng rất ăn khớp nhau từ ý tưởng đến hành động. Đây là một cặp lãnh đạo gây ra thảm họa rất lớn cho Việt Nam.

Cũng trong bài viết “Pham Van Dong”, thì tờ The Guardian của Anh Quốc đã cho biết, ông Hồ Chí Minh đã ví Phạm Văn Đồng như là một con người khác của ông ta (my other self). Điều này cho thấy rõ ràng là những gì Phạm Văn Đồng làm đều là xuất phát từ tư tưởng của Hồ Chí Minh. Nếu ráp nối hành động của Hồ Chí Minh từ lúc thanh trừng người ngoài Việt Minh đến khi chỉ thị cho Phạm Văn Đồng kí công hàm bán nước, thì rõ ràng chúng ta thấy hiện ra một âm mưu lớn. Nếu giả sử như không có sự thanh trừng sắt máu của Phạm Văn Đồng, thì liệu những người như Nguyễn Tường Tam, Nguyễn Hồng Khanh, Vũ Hải Thần có để cho ông Phạm Văn Đồng ký cái công hàm bán nước ngày 14 tháng 9 năm 1958 quái quỷ đó không? Thế mới thấy cái công hàm ấy không phải là sự “bất cẩn” hay “chủ quan” nào của cặp Đồng – Hồ, mà nó có cả một lộ trình được hoạch định tính toán công phu từ trước. 

Và với hành động như vậy, thì chúng ta có quyền đặt câu hỏi rằng, liệu Hồ Chí Minh là ai mà bán nước theo một kịch bản công phu và bài bản như vậy? Cho nên có người nghi ngờ về gốc gác Hồ Chí Minh không phải là không có cơ sở. Còn Phạm Văn Đồng thì sao? Ông ta là người có gốc Việt chính cống, nhưng vì tham vọng chính trị quá lớn nên đã tham gia cùng Hồ Chí Minh vạch ra một lộ trình bán nước cho giặc với kẻ thiết kế người thi hành rất ăn ý. Rồi đây, lịch sử sẽ nguyền rủa Phạm Văn Đồng như Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống. Ông ta không có tư cách để đứng trong lòng dân. Ngày nay, cái tên “Phạm Văn Đồng” được đặt cho những con đường lớn trong đô thị như là một kẻ có công lớn với ĐCS. Nhưng đó là với đảng, còn với dân, ông ta là một kẻ bán nước không hơn không kém.
-Đỗ Ngà-

Tham khảo:
https://www.theguardian.com/news/2000/may/03/guardianobituaries

CHIẾN THUẬT “VÙNG XÁM” CỦA TÀU CỘNG


Vùng xám theo nghĩa đen nó là vùng màu xám, là vùng lai tạp giữa bóng tối và ánh sáng. Đó là một không gian mơ hồ không rõ sự vật tựa như bầu trời lúc giông tố hay lúc hoàng hôn –lúc mà bóng tối đẩy lùi ánh sáng. Thông thường vùng xám nó gợi cho chúng ta cảm giác ảm đạm, mờ ảo nên mọi hiểm nguy đều có cơ hội giấu mình dưới nó.

Tại biển Đông, Trung Quốc đang dùng một chiến thuật mà người ta gọi là “chiến thuật vùng xám”, mục đíc là lợi dụng sự mơ hồ không rõ trắng đen để đoạt lấy vùng lãnh hải của Việt Nam và nhiều nước khác. Chiến thuật này là lâu dài, kiên trì và có trình tự lớp lang từ đời lãnh đạo này đến đời lãnh đạo khác. Như ta biết, tựa như vùng lai tạp giữa ngày và đêm thì giữa hòa bình và chiến tranh cũng luôn có vùng lai tạp như vậy và Trung Quốc đã tận dụng nó. Vùng lai tạp đó là vùng tồn tại những mâu thuẫn, những tranh chấp nhưng nó không đến múc nổ ra chiến tranh nóng. Chính vì thế Trung Quốc luôn nghiên cứu ra kế sách để tối ưu hóa dã tâm của mình dưới vùng mờ ảo màu xám này. Thực tế chúng ta thấy, Trung Quốc luôn cố khiêu khích Việt nam và các nước khác, họ cho leo thang tranh chấp nhưng vẫn kiềm chế để không nổ ra chiến tranh. Nghĩa là họ luôn nhắm tới điểm dưới ngưỡng chiến tranh mà lấn tới.

Thế nhưng có một câu hỏi đặt ra là, lằn ranh nào là mức dưới ngưỡng chiến tranh? Đây là mức rất khó định lượng, không thể dùng cảm tính mà đoán nên Trung Quốc đã dùng “phương pháp thực nghiệm”, tức là thử mới biết. Như ta biết những năm gần đây, Trung Quốc thường cho những tàu “phi quân sự” (thực ra là tàu quân sự đội lốt để không vượt ngưỡng chiến tranh) như tàu Hải Dương 981, hay Hải Dương 8 và các tàu tháp tùng trá hình “khảo sát và thăm dò dầu khí” nhưng thực ra Trung Cộng dùng nó như là liều thuốc thử để biết chính quyền CS Hà Nội có thể nhịn đến đâu và nhường đến mức nào. Và cứ thế, khi lấn tới đâu mà CS Hà Nội nhường nhịn tới đó thì lằn ranh được dịch đến đấy, rồi sau đó họ rút để hạ nhiệt căng thẳng. Khi sự căng thẳng lắng xuống họ lại tiến hành kích liều thuốc thử mới, và thế “giới hạn chiến tranh” được phía Việt Nam lùi đần về phía mình và Trung Cộng lại lấn tới tiếp tục. Và cứ thế, như tằm ăn dâu, họ cứ tạo vùng xám ăn sâu vào khu vực vốn là thuộc Việt Nam. Đứng trước kế sách thâm hiểm hày, Hà Nội chỉ có nhịn và nhường, và khốn nạn hơn họ đã đẩy đống của nợ đó cho “đời sau đòi lại”.

Nói tóm lại, mục đích của Trung Quốc là tạo vùng xám để thủ lợi. Những gì thuộc về đối phương họ tạo vùng xám để tranh chấp. Những gì đã và đang tranh chấp thì họ biến thành của riêng họ “không thể bàn cãi”, và cứ thế nhờ vùng xám ấy mà Trung Quốc thâu tóm mà không cần phải phát động chiến tranh. Vụ tàu Hải Dương 8 lởn vởn trên biển đông mấy ngày qua và vụ lập huyện đảo Tây Sa và Nam Sa chính là những bước đi trong “chiến thuật vùng xám” ấy của Trung Cộng. Như vậy, câu hỏi đặt ra là Việt nam cần có kế hoạch nào để chặn đứng “chiến thuật vùng xám” đầy nguy hiểm ấy? Câu trả lời là không có kế sách gì cả. Họ đang bí.

Trung Quốc rất ranh, họ không dùng nắm đấm để thụi vào mặt Việt Nam mà họ dùng lưng dùng vai hẩy mạnh cho Việt Nam chúi nhủi văng ra khỏi vị trí. Và chỉ nhờ có thế, Trung Quốc lấn tới tiếp và lại dùng vai, dùng lưng hẩy tiếp mà không cần phải đánh. Với cách ấy thì không ai có thể bắt bẻ rằng, Trung Cộng là kẻ đánh người được, vì sao? Vì Trung Cộng sẽ đáp “Tôi chỉ hẩy nhẹ thôi chứ có đánh nó đâu?”, “thằng Việt Nam có bị thương đâu mà nói tui đánh nó?”. Như vậy thì với vị trí sát nách Trung Cộng, Việt Nam phải làm gì hóa giải? Trong hoàn cảnh như vậy, không còn cách nào khác là Việt Nam cần phải tìm đối thủ ngang tài ngang sức với Tàu Cộng đến trợ chiến. Đó chính là Hoa Kỳ. Lúc đó, chỉ cần cái chống lưng của Mỹ thì Trung Cộng có hẩy cỡ nào thì Việt Nam cũng không thể bị đẩy ra xa được. Đó là giải pháp khả dĩ, thế nhưng tại sao CS Việt Nam không làm? Bởi vì CS Việt Nam đang sợ mất đảng. Với họ, thà nhường Tàu Cộng, cho nó chiếm lãnh thổ còn hơn là để "thằng Mỹ” vào kích động dân chủ thì toi. Giữa quyền lợi quốc gia và quyền lợi đảng thì quyền lợi quốc gia phải bị đem ra để hy sinh.

Có thể nói, “Chiến thuật vùng xám” là dã tâm đáng sợ của Tàu Cộng đến nỗi Mỹ và Pháp đã phải để mắt tới. Nó xảy ra không những trong tranh chấp lãnh thổ lãnh hải mà cả trong nhiều lĩnh vực khác.

Ngày 21/04/2020 trên báo Vnexpress có bài viết “Cố vấn Mỹ tố Trung Quốc giấu dịch để kinh doanh vaccine”, trong bài có trích dẫn lời của Cố vấn Nhà Trắng Peter Navarro nói với Fox Business rằng "Một trong những lý do khiến họ có thể không cho chúng ta tới cũng như không cung cấp dữ liệu về Covid-19 sớm là vì họ đang chạy đua để tạo ra vaccine và họ nghĩ đây chỉ là một cuộc đua thương mại cạnh tranh. Đó là một kế hoạch kinh doanh để họ có thể bán vaccine cho thế giới". Đây là một hình thức tạo vùng xám để trục lợi. Tuy chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng phía Mỹ có quyền nghi ngờ về dã tâm của Tàu Cộng, vì thế giới không xa lạ gì những mưu mô thâm hiểm của ông này. Đáng lưu ý là trong bài viết có cho biết Tổng thống Pháp Emmanuel Macron cũng nghi ngờ có những "vùng xám" trong cách Trung Quốc ứng phó đại dịch, và ông khẳng định rằng vẫn còn những điều thế giới chưa được biết. Phải nói, tạo ra vùng xám và ẩn giấu mưu mô là điều đáng sợ của chính quyền Bắc Kinh.

Trung Cộng đang lớn và nuôi mộng bá chủ. Cách nó làm bá chủ sẽ không phải bằng sức mạnh của kẻ trí tuệ và tử tế mà nó sẽ làm bá chủ theo cách khác, bá chủ bằng những dã tâm. Nếu CS Việt Nam vẫn cứ kiên quyết ôm chân Trung Cộng làm “bạn vàng” rồi để nó chi phối cả chính trị, kinh tế, văn hóa và quân sự thì thật là nguy hiểm vô cùng. Cái giá cho thứ “tình bạn” ấy chắc chắn sẽ không dừng lại ở việc mất biển mất đảo, mà sẽ còn mất thêm nhiều thứ khác. Bằng cách “kiên định XHCN” để duy trì CS đã buộc đất nước Việt Nam ngàn năm văn hiến đã, đang, và sẽ tiếp tục trả giá rất lớn. Chủ nghĩa CS thật là kinh khủng, nó sẽ làm đất nước này mất hết những gì cha ông chúng ta đã nỗ lực.

-Đỗ Ngà-

Tham khảo:

https://vnexpress.net/co-van-my-to-trung-quoc-giau-dich-de-kinh-doanh-vaccine-4087724.html

https://tuoitre.vn/yeu-cau-trung-quoc-huy-bo-quyet-dinh-sai-trai-thanh-lap-chinh-quyen-o-hoang-sa-truong-sa-20200419185909676.htm

https://tuoitre.vn/dua-tau-hai-duong-dia-chat-8-tro-lai-trung-quoc-muu-toan-gi-o-bien-dong-20200415113221033.htm

MỘT THƯƠNG HIỆU BÁNH VẼ “UY TÍN”


Có lần cà phê nói chuyện với một bậc đàn anh, tôi hỏi “Không biết chính quyền CS buộc ghi hàng chữ “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Độc lập-Tự Do-Hạnh phúc” để làm gì?”. “Đó là thương hiệu của một loại bánh thì sao không đính lên hộp bánh đó được chứ?” anh ta đáp. Tôi lại nói “Không hiểu?” và anh ta lại giải thích rằng “Cái bánh vẽ đó, chú hiểu chưa?!”. Và khi anh nói đến từ “bánh vẽ” thì mọi vấn đề được tỏ tường và tôi không thắc mắc gì thêm. Câu trả lời có thể nói là rất sâu và rất hay mà tôi từng gặp.

Vâng! Trong câu khẩu ngữ mà chính quyền CS buộc phải đính trên cái hộp bánh đó nó chỉ ra bên trong đó có 4 cái bánh vẽ to đùng: XHCN; Độc lập; Tự do, và Hạnh phúc. Cho đến hôm nay cái gọi là “xã hội chủ nghĩa ấy” nó như thế nào thì rõ ràng, chính người CS cũng không định nghĩa nổi. Chỉ biết rằng trong tuyên truyền và trong giáo dục, CS bảo “nó là hình thái xã hội tiến bộ hơn Tư Bản Chủ Nghĩa, và là giai đoạn quá độ tiến lên CS Chủ nghĩa- làm theo khả năng hương theo nhu cầu”. Thế nghĩa là hình thái xã hội màViệt Nam đang có tiến bộ hơn Bắc Mỹ và Tây Âu. Đây là rõ ràng là cái bánh vẽ lớn nhất trong cái hộp bánh vẽ không lồ kia.

Và rõ ràng là Dộc lập, Tự do, và Hạnh phúc thì ai cũng thấy nó không hề hiện hữu. Tất nhiên Tự do và Hạnh Phúc thì ai cũng thấy nó là bánh vẽ. Còn “Độc lập” thì cần phải có một kiến thức chính trị nhất định người ta mới nhận ra nó. Như ta biết, hiện nay ai cũng thấy Việt Nam đang phụ thuộc Tàu Cộng cả về Văn hóa, Kinh tế, Chính trị và Quân sự. Khởi nguồn là việc ĐCS Việt Nam đã đã giấu nhân dân ký với ĐCS Trung Quốc một hiệp ước bí mật vào 1990 tại Thành Đô. Và kể từ đó, cứ mỗi lần tổng bí thư mới lên ngôi thì bao giờ cũng vác mặt sang Bắc Kinh trình diện và kí tá hàng loạt văn kiện bí mật nữa. Ngày nay chúng ta thấy CS Việt Nam cử rất nhiều người sang Tàu “học tập” để về nắm quyền nhằm mục đích Tàu hóa tư tưởng cho ĐCS Việt Nam. Nếu để ý kỹ, chúng ta sẽ thấy rằng, bất kỳ những chính sách nào mới được triển khai bên Tàu, thì y rằng từ 3 đến 5 năm sau nó được triển khai lên đầu nhân dân Việt Nam. Đó là điều mà chúng ta thấy rằng, ĐCS Việt Nam không độc lập về chính trị. Mà không độc lập về chính trị thì làm sao văn hóa, kinh tế và quân sự có thể độc lập được?

Khi ĐCS Việt Nam quyết xây dựng thương hiệu bánh vẽ thành một thứ thương hiệu bền vững thì tất nhiên trong mọi chính sách của nó đều có lồng bánh vẽ trong đó. Có thể bói trong 75 năm qua, ĐCS Việt Nam đã cho dân Việt ăn quá nhiều bánh vẽ, nào là “năm 2020, Việt Nam cơ bản thành nước công phát triển”, nào là “Việt Nam ta dân chủ gấp vạn lần các nước tư bản”,  nào là “Còn non, còn nước, còn người.Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay” vv… nói chung đảng cho dân ăn đủ loại.

Hiện nay thế giới đang oằn mình chống chọi COVID-19, chính vì thế để giải cứu nền kinh tế, nước nào cũng tung ra gói cứu trợ gồm gói cứu doanh nghiệp và gói an sinh. Thế nhưng ở các nước “tư bản giãy chết” thì hầu hết gói cứu trợ đến tận tay những doanh nghiệp cần cứu, và gói an sinh thì đến tận tay người dân đang thiếu thốn. Như ta thấy, mấy ngày qua tại Mỹ, người ta đã được nhận được tiền trợ cấp từ chính phủ Trump và trên mạng đã cho ta thấy hết. Còn ở Thụy Sỹ, chính phủ nước này bung gói hỗ trợ doanh nghiệp để cứu những doanh nghiệp vừa và nhỏ. Họ làm rất nhanh gọn đến nỗi từ thủ tục đến khi nhận tiền vay không quá 30 phút. Còn ở Việt Nam thì sao? Cũng có đầy đủ 2 gói trên, nhưng gói hỗ trợ doanh nghiệp thì bị nghẽn bởi thủ tục khó khăn là những “lệ làng” do chính những ngân hàng thương mại tự dựng lên để hạn chế dòng tiền rót về doanh nghiệp đang cần cấp cứu. Còn gói an sinh thì khỏi nói, mấy ngày qua người dân vẫn chẳng thấy tiền hỗ trợ nó có hình dáng tròn hay méo, đến nỗi người dân đã phải nói nói châm biếm một cách chua cay rằng: “Tiền cứu trợ hả? Lên Ti Vi mà lấy!”. Thế mới đau! Khi dân đang gặp khó khăn vì dịch, chính quyền đã không cứu còn còn nhét thêm bánh vẽ vô mồn họ.

Sau khi bị ăn bánh vẽ 62.000 tỷ, dân la ó dữ quá. Để chặn họng dân, ĐCS lại cho dân ăn bánh vẽ thiếp theo. Thế là bài viết “Gói hỗ trợ người dân chịu tác động mạnh bởi dịch Covid-19: Chính sách nhân văn, người dân phấn khởi” được tung lên mặt báo. Trong bài, đảng cho dàn dựng hình ảnh vài gia đình nhận tiền rồi chụp hình đưa lên báo. Bánh vẽ cũ chưa khịp nuốt thì đảng lại nhét tiếp bánh vẽ mới vào mồm dân. Thế mới đểu chứ?!

Cộng sản mà! Không hổ là “nhà sản xuất bánh vẽ hàng đầu thế giới”. Có lẽ đây mới chính là thương hiệu lớn nhất mà ĐCS xây dựng thành công. Sống với CS, mọi người dân khi ăn bánh vẽ đều phải tấm tắc khen “ngon”. Nếu không khen thì im, còn nếu ai dám chỉ trích thì coi chừng sẽ bị bắt cho vào tù vì tội “chống phá, nói xấu đảng và nhà nước”. 

-Đỗ Ngà-


THỊNH SUY BẤT THƯỜNG


Dưới thời Nicolas Ceausescu cai trị Rumiani. Ông ta nắm trong tay một lực lượng công an chìm có thể nói đông nhất, đáng sợ nhất trong Khối Đông Âu. Lực lượng này có tên là Securitate. Lực lượng này dày đặc đến mức người ta cho rằng, cứ trong bốn người dân Rumani thì có một là chỉ điểm của Securitate. Vì thế Ceausescu tự tin rằng, không một mầm móng chống đối nào mà có thể qua mắt được lực lượng an ninh của ông. Chính vì thế mà không ai có thể nghĩ rằng chế độ độc tài Ceausescu có thể đổ.

Biến động kinh tế chính trị là những biến đồng rất khôn lường, không ai đoán trước được. Biến động kinh tế nó đục khoét thể chế chính trị tựa như đàn mối đục khoét chân đập vậy. Biết đâu khi nước lũ tràn về gặp ngay lúc đàn mối đục khoét làm yếu chân đập thì sao? Thì toang. Con đập có thể toang ngay khi người ta thấy bề ngoài nó rất vững chắc.

Như ta biết, vào thập niên 1980, kinh tế Romani đi xuống vì phải trả nợ nước ngoài, và lúc đó Ceausescu đã đưa ra một loạt các biện pháp thắt lưng buộc bụng nên khiến người dân cả nước rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Tuy dân khổ nhưng thế nhưng  ông ta lại cho đổ tiền vào các dự án khủng như xây dựng Cung điện Nhân dân, công trình thậm chí đến ngày nay vẫn là một trong những tòa nhà lớn nhất thế giới. Vì sao ông ta làm vậy? Vì ông ta nghĩ rằng, “mình không thể bị đổ”.  Thế nhưng rồi sao? Lịch sử đã chứng minh, khi mà người dân Rumani trở nên bần cùng hóa thì tất bất mãn càng tăng. Mà sự bất mãn rất dễ biến khủng hoảng kinh tế thành khủng hoảng chính trị. Và kết quả là chế độ độc tài Ceausescu bị sụp đổ và ông ta bị hành quyết cùng với vợ.

Trên thế giới, không có chính quyền nào làm dân hài lòng cả. Ở các nước dân chủ, người dân chỉ không hài lòng chính quyền về một hay vài chính sách nào đó chứ không bao giờ họ bất mãn thể chế chính trị mà chính quyền đó đang điều hành đất nước. Vì sao? Vì thể chế chính trị này đã trao cho dân quyền lực kiểm soát chính quyền nên không lí do gì họ lại bất mãn về nó cả. Còn ở xứ Cộng sản thì khác, nhân dân xứ này vừa không hài lòng những chính sách của chính quyền và họ cũng không hài lòng cả cái thể chế chính trị đó. Vì sao? Vì thể chế chính trị độc tài Cộng sản đã tước hết quyền của dân nhằm tạo sự đễ dàng cho tầng lớp cai trị trấn trấn lột, chèn ép dân để làm lợi cho đảng. Mà như ta biết, khi chính sách sai thì sửa rất đơn giản, nhưng khi thể chế chính trị sai thì không thể sửa được mà phải lật đổ nó. Điều này chính lãnh đạo CS hiểu hơn ai hết  cho nên khi lên làm Tổng Thống Nga, Boris Yeltsin khi đã có câu nói không gì đúng hơn “Cộng sản không thể nào sửa chữa, chúng phải bị thay thế”. Và Cộng Sản Rumani  cũng không ngoài quy luật đó.

Đấy là bài học từ Rumani. Có thể nói, cách sụp đổ của Rumani là khốc liệt nhất cho lãnh đạo CS, chính vì thế mà ĐCS Việt Nam họ sợ bị sụp đổ theo kịch bản Rumani nhất. Như ta biết, hiện nay dịch COVID-19 đang vặn khóa chặn dần nguồn ngoại tệ từ thế giới bên ngoài rót vào Việt Nam, bên trong thì mọi ngành nghề bị tê liệt, viễn cảnh đẩy toàn dân đến khốn cùng đang lởn vởn. Điều đáng nói là cơn đại dịch đến nay vẫn chưa bùng nổ ở Việt Nam, cho nên không loại trừ khả năng nó đợi khi dân gặp cơn đói khát rồi thì nó mới bùng nổ thì đó quả là tai họa kép. Khủng hoảng kinh tế bị đẩy đến cực điểm thì việc nó chuyển thành khủng hoảng chính trị là rất gần.

Hiện nay Cộng Sản đang cố chụp mũ tội “chống phá, lật đổ” với bất kỳ những ai mà họ cho là có thể chọc ngoáy đến cái sai của họ. Điều đó cho thấy ĐCS họ đang ngửi thấy điều gì đó bất an. Vì thế có thể nói, sự hung hăng là thước đo về sự an toàn cho chế độ CS. Càng hung hăng, sự an toàn cho chế độ càng kém. Rồi đây chế độ Cộng Sản này cũng sẽ chết, bởi lẽ dân Việt không thể mãi chịu đựng cái thế chế này đời đời kiếp kiếp được. Nhưng trước khi chết Cộng Sản nó sẽ cắn dân như chó điên cắn càn, đó là điều không thể nào tránh khỏi. Và đó là cái giá mà một lúc nào đó dân tộc Việt Nam phải trả dù cho sớm hay muộn. Vậy đó, “freedom is not free” – cái giá này rồi phải đến, không sớm thì muộn thôi.

-Đỗ Ngà-


PHIẾM BÀN CHUYỆN “TOÀN CẦU HÓA” VÀ CÁI LỢI NÀO CHO VIỆT NAM?


Toàn cầu hóa là một mối quan hệ phức tạp, mỗi quốc gia muốn phát triển thì không thể nào đứng ngoài quy luật này được. Ngày trước, khi chưa toàn cầu hóa thì trong một quốc gia thường có đủ các ngành ngành nghề từ thượng vàng đến hạ cám: có ngành dùng công nghệ sạch, có ngành dùng công nghệ bẩn; có ngành dùng chất xám có ngành dùng chân tay nặng nhọc; có ngành làm ra giá trị gia tăng cao, có ngành làm ra giá trị gia tăng thấp vv.. Thế rồi toàn cầu hóa xảy ra, những nước giàu chọn giữ lại những món ngon cho mình và đẩy những món dở sang các nước nghèo như là quy luật tất yếu.

Ngày nay, những nước giàu chỉ giữ lại những ngành nào vừa có công nghệ sạch, vừa làm ra giá trị gia tăng cao, vừa sử dụng chất xám nhiều. Khi các nước giàu giữ lại những thứ đó, thì nền kinh tế của họ sản sinh ra giá trị gia tăng rất cao dù cho thời gian lao động có ít đi. Ở các nước Bắc Âu và một số nước Tây Âu, nơi mà sự phát triển đã đạt trình độ rất cao thì họ bắt đầu giảm giờ làm cho người lao động nhưng của cải xã hội vẫn cứ dư thừa và dân vẫn cứ giàu có. Nếu tôi dùng 1 đồng vốn nhưng làm ra đến 10 đồng lời trong 1 ngày thì tôi có quyền làm làm việc 4 ngày trong tuần, còn 3 ngày chơi để xài tiền. Thế nhưng nếu tôi dùng 1 đồng vốn nhưng chỉ nặn ra có 2 xu tiền lời mà cần đến những 2 làm việc, thì ắt tôi phải cày bất kể ngày đêm mới đủ sống. Rõ ràng nhờ toàn cầu hóa, nước giàu giữ lại những gì sinh lợi lớn nhất và sạch nhất cho mình nên mới có chuyện dân xứ họ làm ít, nghỉ nhiều nhưng vẫn rất giàu có là vậy.

Hàng hóa của Thụy Sỹ tuy không phổ cập như hàng Nhật hay hàng Hàn, nhưng giá trị kinh tế của nó thì rất cao. Đồng Hồ Thụy Sỹ, cáp treo Thụy Sũy, máy trắc đạt Thụy Sỹ vv.. đều là những thứ đỉnh về chất lượng và tất nhiên, giá tiền thì cũng trên mây. Chính vì thế dân Thụy Sỹ sống rất nhàn, làm việc ít đi nhưng lại rất giàu có. Điều đó kéo theo nguồn thu của chính phủ cũng dồi dào đến nỗi chi không hết, mặc dù chính phủ của họ chi cho an sinh xã hội rất lớn.

Nói cho cùng toàn cầu hóa là một bàn tiệc, món ngon có, món dở có nhưng không sắp xếp hỗn độn mà nó phân tầng rất rõ ràng. Ở đáy của toàn cầu, Việt Nam chỉ nhận được những thứ công nghệ lạc hậu, ô nhiễm môi sinh, sử dụng cơ bắp nhiều và ít chất xám. Tất nhiên, những thứ đó làm ra giá trị gia tăng rất thấp và để lại hậu quả môi sinh, hậu quả xã hội. Chính vì thế mà người Việt Nam làm nhiều như tăng giờ, tăng ca khắp nơi và trong mọi ngành nghề, thế nhưng cuối cùng dân vẫn nghèo. Xã hội nghèo, dân chúng nghèo, đất nước nghèo. Ở Việt Nam, hầu hết là phải chiến đấu để tồn tại, chỉ có thành phần rất nhỏ ăn trên đầu trên cổ dân bằng cách dùng quyền lực hoặc dựa hơi quyền lực là sống để hưởng thụ mà thôi. Đó là thành phần đỏ.

Toàn cầu hóa nó giúp cho các doanh nghiệp ở nước giàu có thể mang cơ sở sản xuất của mình đặt ở vị trí nào mà tiết kiệm chi phí nhất rồi xuất khẩu nó sang các thị trường cao cấp bán giá cao. Từ đó các doanh nghiệp các nước giàu riếm lợi lớn nhất có thể. Nguồn thu nhập lớn đó đó chắc chắn thuộc sở hữu của nước giàu nhưng lại được tính vào GDP nước nghèo. Thật sự, ai mà nghĩ ra trò tính chỉ số GDP cũng hiểm thật, nó cho những nước nghèo ngửi được mùi cá rán nhưng lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình thành công, mặc dù phần thịt cá thì bị các nước giàu đớp. Như ta biết, FDI chỉ chiếm 20% tổng vốn đầu tư toàn xã hội của Việt Nam nhưng lại chiếm đến 70% tổng giá trị xuất khẩu. 70% xuất khẩu là phần thịt cá rán, còn con số 70% ấy được tính vào GDP của Việt Nam chỉ là mùi thơm con cá rán đó mà thôi. Trong 70% hàng xuất khẩu ấy, chính phủ Việt Nam cũng thu được một khoản thuế, ấy là cái xương cá. Chính cái mùi và phần xương ấy làm nên 7% tăng trưởng. Thế nhưng thằng nghèo vẫn vênh mặt tự hào về “thành quả” vĩ đại.

Thu nhập trung bình thế gới năm 1985 là 2.647 USD còn Việt Nam là 231 USD, như vậy năm 1985 thế giới cách ta 2.316 USD. Đến năm 1995, mức trung bình thế giới là 5.409 USD, còn Việt Nam là 238 USD, vậy thế giới cách ta là 5.171 USD. Và đến năm 2015, mức trung bình thế giới là 10.224 USD, còn của Việt Nam là 2.085 USD, vậy thế giới cách ta là 8.139 USD. Như vậy qua đây chúng ta thấy, toàn cầu hóa được ví như một cây thang tẳng đứng và có 3 tốp đang leo: tốp dẫn đầu; tốp giữa; và tốp cuối. Vị trí thực của Việt Nam là tốp cuối và ở phần cuối của tốp cuối thì đúng hơn. Để phát triển đất nước thì ĐCS cần phải đưa đất nước rút ngắn khoảng cách với tốp giữa, thế nhưng thảm hại thay, Việt nam dù cố hết sức vẫn không những không rút ngắn được khoảng cách mà còn bị nhóm này bỏ xa. Vậy thì đường nào để cho Việt Nam phát triển đây? Bí đường, nếu vẫn lối leo trèo kiểu CS hiện nay.

Toàn cầu hóa là quá trình liên kết thế giới thành một mạng lưới để tất cả đều tham gia vào và hưởng lợi, cùng win-win. Thế nhưng trong thực chất của cái win-win đó, thằng giàu sẽ hốt phần win 99%, còn thằng nghèo thì gặm phần win 1% ít ỏi. Có còn hơn không, phần win 1% ấy cũng đủ cho dân Việt Nam hôm nay khá hơn hôm qua và ngày mai khá hơn hôm nay. Chính cái 1% đó đã giúp ĐCS lừa gạt dân rằng “nhờ đảng mà hôm nay mới có gạo ăn, chứ không thì chúng mầy ăn bo bo, thế nhưng “nhờ ai” mà dân mới phải ăn bo bo thì đảng ém. ĐCS chỉ cần thế, chỉ cần cái win 1% khia để đảng duy trì sự cai trị, còn sự tụt thì đảng không cần quan tâm.

Năm 2004 nắm được cái win 1% ấy, ĐCS họp bàn và hoang hỉ đặt ra mục tiêu đến năm 2020 Việt Nam sẽ bắt kịp nhóm đang nắm win 99% kia. Thế rồi đến năm 2020 không những không bắt kịp mà bị người ta bỏ xa vời vợi. Ngạo mạn, không tự lượng giá được năng lực và cuối cùng là dẫn đất nước hướng tới mục tiêu thất bại. Ngày nay ông Trần Quốc Vượn(g) cũng là mẫu người vậy. Nói thật, ĐCS đưa Trần Quốc Vượn(g) lên ngôi là cách mà ĐCS đang tự dẫm vào bãi phân của chính mình. Thật sự với thế hệ tiếp theo của ĐCS, Việt Nam cũng sẽ chẳng có gì sáng sủa.

-Đỗ Ngà-

MẮC NGHẸN VÌ MỘT CÁI CÔNG HÀM


Ngày 4 tháng 9 năm 1958, Quốc hội Trung Cộng họp bàn và ra bản Tuyên bố đưa ra 4 quan điểm về vấn đề Đài Loan và chủ quyền trên biển của Trung Cộng. Trong 4 điểm đó, đáng chú ý là điểm thứ nhất vì nó có dính tới quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Nội dung điểm 1 trong bản tuyên bố này có nội dung như sau: “Chiều rộng lãnh hải của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là 12 hải lý. Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan và các đảo phụ cận, quần đảo Bành Hồ, quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc." (hết trích)

Vấn đề chiều rộng lãnh hải 12 hải lí là đúng luật không có gì bàn cãi, nhưng ở đây họ kèm vào đó là chủ quyền của họ ở Tây Sa (tức Hoàng Sa) và Nam sa (tức Trường Sa) của Việt Nam. Thế nhưng không biết vì lí do gì 10 ngày sau đó, ông Phạm Văn Đồng đã ký một công hàm công nhận bản tuyên bố của CHDCND Trung Hoa ngày 4 tháng 9 năm 1958, và giao cho Nguyễn Khang -đại sứ Việt Nam DCCH tại Trung Quốc trình lên Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Trung Cộng-Cơ Bàng Phi. Như vậy là phía Trung Cộng xem công hàm này là sự thừa nhận của phía Việt Nam DCCH đối với chủ quyền của Trung Cộng trên 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Và từ đó đến nay, Trung Cộng xem Công hàm này như là sự bảo chứng cho “chủ quyền hợp pháp” của họ trên 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Chính vì thế ngày 30 tháng 1 năm 1980 khi Việt Nam ra sách trắng về chủ quyền biển đảo thì Trung Cộng trưng công hàm này như “một bằng chứng không thể chối cãi” về chủ quyền của họ trên 2 quần đảo này. Tiếp theo là để bao biện cho việc kéo dàn khoan HD-981 vào lãnh hải Việt Nam, ngày 20 tháng 5 năm 2014 đại sứ Trung Quốc tại Indonesia - Lưu Hồng Dương cho đăng công hàm trên báo Jakarta Post để báo cho thế giới biết rằng “nó đã bán cho tao rồi nè!”. Và cứ mỗi khi phía Trung Cộng trưng công hàm này thì phía Việt Nam lại im lặng. 

Thực ra công hàm đó của ông Phạm Văn Đồng là đã bán nước thật chứ không phải chối cãi gì nữa. Vấn đề là khi ông Đồng kí bán là ông ta “bán vịt trời”, tức bán những thứ không thuộc chủ quyền của phía ông ta. Giờ chỉ có VNCH mới đủ tư cách đòi chủ quyền (về lí) chứ CHXHCN Việt Nam thì làm sao đủ tư cách? Nếu nói CHXHCN Việt Nam làm chủ hợp pháp phần lãnh thổ vốn thuộc VNCH thì tại sao Trung Cộng không làm chủ “hợp pháp” 2 quần đảo Trường sa và Hoàng Sa? Cả 2 đều đánh chiếm để cướp của kẻ khác chứ có ai được bán hay được cho hay được nhường một cách hợp pháp đâu? Một khi anh giết người cướp của thì làm sao anh là chủ nhân hợp pháp những gì anh cướp được từ nạn nhân? Tất nhiên nếu dựa vào hành động đánh cướp thì Trung Cộng không đủ lí, nhưng nên nhớ trên tay của Trung Cộng đang giữ công hàm của Phạm Văn Đồng nên họ sẽ vin vào đó mà cho rằng, họ là chủ sở hữu hợp pháp 2 quần đảo của Việt Nam. Đây là yếu điểm chết người, và chính nó sẽ được phía Trung Quốc khai thác nếu Việt Nam dám kiện.

Nếu Trung Quốc có cơ sở để trưng bằng chứng chủ quyền của họ trên Hoàng Sa và Trường Sa thì ngược lại, CS Hà Nội sẽ không có cơ sở để tuyên bố mình đủ tư cách để thay mặt VNCH đòi lại chủ quyền với 2 quần đảo trên. Anh cướp của người ta thì sao anh đủ tư cách hợp pháp được? Cho nên có thể nói, dù cho chính quyền Cộng Sản có thừa nhận chính thể VNCH là một chính quyền hợp pháp thì họ vẫn không đủ lý để cho rằng, họ là chủ hợp pháp của những phần đất vốn thuộc VNCH trước đây. Đó là một lẽ mà chính quyền CS Việt Nam hiện nay không dám kiện Trung Cộng, đấy là chưa nói đến phận chư hầu mà ĐCS Việt Nam đang tự chấp nhận.

Hiện nay phía CS Việt Nam cho rằng, Trung Cộng chiếm 2 quần đảo là bất hợp pháp nên phần chủ quyền biển mà Trung Cộng tự vẽ ăn theo phần ăn cướp kia cũng bất hợp pháp. Đúng! Thế nhưng thực tế Trung Cộng phớt lờ lý do đó, họ chỉ xoáy vào công hàm bán đảo của Phạm Văn Đồng thì sao đây? Văn bản cấp nhà nước chứ đâu phải là trò chơi con nít đâu mà ĐCS Việt Nam có thể phủ nhận? Như vậy qua đây chúng ta thấy, ngay cả việc giành lấy cái lý cho mình thì CS Việt Nam cũng không thể làm được thì nói gì đến việc giành lại chủ quyền “bằng biện pháp hòa bình”? Người ta nói “danh không chính thì ngôn không thuận” là rất đúng trong trường hợp này. ĐCS thực ra là kẻ ăn cướp phần lãnh thổ của một quốc gia có chủ quyền thì hôm nay họ không thuận ngôn trong vấn đề phản đối sự lộng hành của Trung Cộng ngay trên lãnh hải vốn của Việt Nam. Trung Quốc sẽ nắm yếu điểm này mà quật lại, chắc chắn. Để chỉ mặt Trung Cộng một cách hợp pháp thì chỉ có VNCH, nhưng VNCH đã chết nên việc giành lấy cái lí cho mình thì CS Việt Nam không thể. Cho nên nên câu nói “Đời tôi, đời các bạn chưa đòi được thì con cháu chúng ta sẽ tiếp tục đòi lại” của ông Vũ Đức Đam là câu nói khốn nạn vô cùng. CS tiếp tục gạt thế hệ con cháu trong khi mình đã bán hết cho giặc. 

 Ngày 30 tháng 3 năm 2020, CS Việt nam trao công hàm lên Liên Hiệp Quốc để bày tỏ quan điểm ủng hộ Công hàm số CML/14/2019 ngày 12 tháng 12 năm 2019 của Malaysia gửi Ủy ban Ranh giới thềm lục địa và tất nhiên việc ủng hộ Công hàm của Malaysia thì cũng đồng nghĩa với việc phản đối Công hàm số CML/11/2020 ngày 23 tháng 3 năm 2020 của Phái đoàn Trung Cộng gửi Tổng thư ký Liên Hợp Quốc. Lập tức ngày 14 tháng 4, Bắc Kinh mở cuộc họp phản pháo lại công hàm Việt Nam. Tại cuộc họp, người phát ngôn ngoại giao Trung Cộng Triệu Lập Kiên khẳng định “Quần đảo Tây Sa (tức Hoàng Sa), quần đảo Nam Sa (tức Trường Sa) là lãnh thổ Trung Quốc. Các chủ trương liên quan của phía Việt Nam là vi phạm luật pháp quốc tế (trong đó có Hiến chương LHQ và Công ước LHQ về Luật biển), là phi pháp và vô hiệu.”

Vâng! Tại sao Trung Cộng cho họp báo không đáp trả phía malaysia mà đáp trả thẳng thừng phía Việt Nam? Bỡi vì đơn giản, phía Trung Cộng đang nắm Công hàm của Phạm Văn Đồng trên tay. Chính công hàm này biến mọi hành động cướp bóc của Trung Cộng đều trở thành “hợp pháp” trước mọi cuộc tranh chấp với Việt Nam. Nói thật, trên mặt chữ của công hàm năm 1958 thì ông Đồng đặt bút ký, nhưng chủ trương thì phải là kẻ có quyền cao hơn, kẻ đó là ai chắc không cần phải giải thích. 

-Đỗ Ngà-

VÌ SAO GÓI CỨU TRỢ BỊ BẮN ĐI SAI MỤC ĐÍCH?


Ngày 14 tháng 4, trên Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn có bài viết “Chính sách hỗ trợ mùa covid-19: ‘bắn tên mà không có đích’”. Bài báo đã cho biết, chính phủ Nguyễn Xuân Phúc hiện nay thực hiện 3 mục tiêu quan trọng: thứ nhất là gia hạn nộp thuế thu nhập doanh nghiệp, thu nhập cá nhân, giá trị gia tăng và tiền thuê đất trong 5 năm; thứ nhì là bung gói cứu trợ an sinh xã hội 62.000 tỷ; thứ 3 là bung gói hỗ trợ các ngân hàng cho vay với lãi suất ưu đãi. Gói này hiện nay đã tăng lên đến 300.000 tỷ. Nói chung chính sách ứng phó thì không có gì phải bàn, nó cũng giống như bao chính phủ khác, nhưng cái đáng bàn là tính hiệu quả của nó.

Một chính quyền quản lý tốt là chính quyền biết định hình được thế mạnh cho đất nước của mình. Ví dụ như nói đến Nhật thì người ta biết ngay đó là quốc gia mạnh về công nghệ điện tử và xe hơi, nó đến Thụy Sỹ thì người ta biết ngay đó là ngành ngân hàng và sản xuất đồng hồ, nói đến Á rập Saudi là người ta biết ngành dầu mỏ vv.. Nhưng nếu hỏi Việt Nam có thế mạnh gì, thì chắc chắn mỗi người trả lời mỗi kiểu, vì đơn giản, qua 34 năm “đổi mới”, ĐCS Việt Nam chẳng định hình được lãnh vực nào là thế mạnh của mình cả. Đảng Cộng Sản tự cho mình mới “có khả năng lãnh đạo đất nước”, nhưng họ lại “lãnh đạo” kiểu như anh mù dắt đất nước đi lòng vòng vô định vậy. Chính vì không biết đất nước mình có thế mạnh gì nên ông Nguyễn Xuân Phúc khi dự các cuộc họp bàn về phát triển ngành nào đó thì ông ta luôn bảo rằng, nó là “ngành mũi nhọn” của nền kinh tế. Rồi khi đến bất kỳ địa phương nào thì ông ta cũng ví địa phương đó là “đầu tàu của nền kinh tế đất nước”.

Ngành nào cũng “mũi nhọn” cuối cùng theo ông Nguyễn Xuân Phúc thì hình dáng nền kinh tế Việt Nam giống “con nhím” sao? Tỉnh nào cũng là “đầu tàu” thì cuối cùng hình dáng nền kinh tế Việt Nam như là con “quái vật trăm đầu” sao? Rõ ràng lối phát biểu đó của Nguyễn Xuan Phúc thể hiện sự khoác lác, điều đó đúng. Nhưng ở góc độ khác, chúng ta cũng cần thấy rõ rằng chính vì Việt Nam không định hình ngành chủ lực của nền kinh tế nên ông Nguyễn Xuân Phúc mới phát biểu linh tinh như vậy. Đó là lỗi của ĐCS, mà ở đây nhóm chịu trách nhiệm chính là Bộ Chính Trị qua các thời kỳ, họ quen dùng cây súng để cai trị chứ không quen dùng cái đầu để quản trị đất nước.

Để ngành điện tử, ô tô và đóng tàu là ngành mũi nhọn của nền kinh tế, thì ngay từ đầu chính quyền Hàn Quốc đã có bước đi đúng hướng và từ đó, những mũi nhọn non nớt mới trở thành mũi nhọn cứng cáp làm chủ lực cho nền kinh tế đất nước về sau. Chỉ cần 20 năm Hàn Quốc đã làm được điều đó nhưng cho đến nay đã 34 năm “đổi mới”, ĐCS Việt Nam vẫn không làm nổi.

Binh Pháp Tôn Tử có viết “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng; không biết người mà chỉ biết ta, 50 thắng 50 thua; không biết người, không biết ta, trăm trận trăm bại”. Nói về lĩnh vực kinh tế thì rõ ràng con người như Nguyễn Xuân Phúc là mẫu lãnh đạo không biết ta. Mà đã không biết ta thì làm sao biết người? Cho nên với mẫu người như vậy thì lãnh đạo đất nước thì ắt trăm trận trăm bại.

Quay trở lại bài viết của tờ Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn, thì như ông Tiến Sỹ Phạm Sỹ Thành có nói “Các phản ứng của Chính phủ, thoạt nhìn rất toàn diện, từ tiền tệ, tài khóa đến bảo hiểm xã hội, an sinh nhưng tôi không thấy trọng tâm của chính sách ấy. Không ai hiểu Chính phủ đang hướng tới khu vực nào, ngành nghề nào, doanh nghiệp nào. Các chính sách này giống như bắn tên mà không có đích vậy. Hãy tập trung vào một nhóm đối tượng, nhóm ngành nghề có mức độ tổn thương lớn hoặc có sức lan tỏa lớn. Đó mới là hiệu quả của chính sách ở thời điểm bất thường”. Đây là một câu nhận xét rất chính xác, nhưng nguyên nhân vì sao thì không thấy ông ta nói rõ.

Vâng! Với một đất nước đã không thể định hình khu vực nào là chủ lực, lĩnh vực nào là mũi nhọn, thì làm sao họ bắn gói cứu trợ tín dụng 300.000 tỷ đúng mục đích được? Nếu hỏi ai đó rằng “Việt Nam có thế mạnh gì?” thì chắc rằng mỗi người sẽ trả lời mỗi kiểu khác nhau. Vì đơn giản, ĐCS đã định hình được cho Việt Nam thế mạnh nào đâu mà mọi người có thể biết để trả lợi được?! Và tất nhiên đã không có ngành nào trụ cột thì cả ông Nguyễn Xuân Phúc cũng chẳng biết. Được biết đằng sau ông Nguyễn Xuân Phúc có Tổ Tư Vấn Kinh Tế 17 người toàn là học hàm to, học vị lớn, thế mà họ không giúp ông thủ Phúc bắn gói cứu trợ đúng mục đích. Chẳng lẽ họ mù hết? Không! Họ không mù, chỉ vì nền kinh tế Việt Nam chưa bao giờ định hình được ngành chủ lực nên gói cứu trợ ấy chẳng thể tập trung vào đúng huyệt đạo cần giải cứu của nền kinh tế.

Còn nói đến doanh nghiệp nào cần hỗ trợ thì chắc chắn việc xác định không có gì khó. Đó là những doanh nghiệp vừa và nhỏ. Được biết trong quý 1 năm 2020 đã có 30.902 doanh nghiệp ngưng hoạt động. Điều đó kéo theo nợ xấu của quý 1 năm 2020 tăng cao, vì thế mà các ngân hàng thương mại đang tìm cách hạn chế rót vốn vào những doanh nghiệp có lịch sử tín dụng xấu. Như ta biết, những ông có lịch sử tín dụng xấu chính là những ông đang cần cứu nhất. Thế nhưng ngân hàng lại loại mấy ông này ra, nên cuối cùng gói 300.000 tỷ đang bị các ngân hàng thương mại rót vào túi những ông “có lịch sử tín dụng tốt” thôi. Thông thường, những ông sân sau thường có lịch sử tín dụng rất tốt dù làm ăn rất bết, vì sao? Vì những ông này làm thủ tục vay rất dễ nên ổng dễ dàng vay ngân hàng này trả ngân hàng kia. Vì thế, những doanh nghiệp đang sắp chết ngọp mơ đi, đường có ảo tưởng nữa. Ở Việt Nam, cái gì thơm ngon không dành cho những kẻ thấp cổ. Vì những gì vừa thơm vừa ngon bao giờ cũng được đảng treo ở vị trí rất cao. Vậy thôi, thấp cổ mơ đi nhá!

-Đỗ Ngà-

CHỐNG DỊCH BẰNG CÁCH... ĐỐT TIỀN

Chi phí xét nghiệm cho 8 triệu dân bằng số tiền chích 6 triệu mũi vaccine, nghĩa là tổng chi phí cho một lần xét nghiệm bằng 75% chi phí cho...

Tag

16 chữ vàng (2) 1954-1975 (1) 2 trong 1 (1) 30/04/1975 (3) 300 áo dài (1) ác (1) ác hơn (1) Alexande de Rhodes (1) AMAX (1) an ninh lương thực (2) án oan (6) an sinh (1) Án tử hình (1) Anh em nhà nó (1) Anna Creek (1) Aung San Suu Kyi (1) Ăn cắp (1) ăn cướp (1) ăn mày (1) Ăn vạ (1) Ấn Độ (4) bác sỹ Hoàng Công Lương (3) Bạch tuộc (1) bài học (2) Bài học lịch sử (3) Bài mới (145) Bài toán (1) Bãi Tư Chiến (2) Bãi Tư Chính (2) Bạn (1) bản chất (1) Ban cố vấn (1) bán đất (1) bán nước (5) bán phá giá (1) bàn tay thượng đế (1) Ban Tuyên Giáo (1) bán tước (1) bạn vàng (1) Bản vị vàng (1) Bánh vẽ (2) Bão giá (2) bão Goni (1) Bạo loạn (1) Bão lũ (1) Bạo lực cách mạng (1) Bão Molave (1) bạo quyền (3) bảo vệ (1) bảo vệ đảng (1) Barack Obama (1) Bảy Lốp (1) Bắc Kinh (4) Bắc Thuộc (1) Bắc Vân Phong (2) bằng dỏm (1) Bằng giả (2) Bắt chước (1) bắt cóc (3) bất công (2) Bất lương (1) Bầu cử (4) bầu cử là quyền và nghĩa vụ (1) bầu cử Mỹ (2) bẫy (1) bầy chó (1) bẫy nợ (2) bầy quỷ (1) Bẫy thu nhập trung bình (1) Bẫy Thucydides (1) Bệnh hoạn (1) Bị lợi dụng (1) Biden (2) Biển Đông (4) biểu tình (1) bình yên (2) bịp bợm (1) bịt khẩu trang (1) Bitcoin (2) bóc lột (1) Bolshevik (1) Bong bóng đầu cơ (1) boong ke (1) bóp méo (1) Bóp méo luật pháp (1) BOT (8) BOT Bắc Thăng Long - Nội Bài (1) BOT bẩn (5) BOT chùa (1) Bộ Chính Trị (2) Bộ Công An (1) Bộ Công Thương (1) Bộ Dục (1) Bộ Giáo Dục (2) Bộ GTVT (2) Bộ máy nhà nước (1) Bộ mặt mới ĐCS (1) Bộ Quốc Phòng (1) bộ TNMT (1) Bộ Xây Dựng (1) Bộ Y Tế (1) bội chi (1) bơm tiền (1) bù nhìn (1) bức cung (1) Bức tranh (1) C.B (1) Cá leo cây (1) cá nóc (1) Cách li (2) Cách mạng 4.0 (1) cái ác (1) Cải cách (1) Cai Lậy (1) Cam Ranh (1) Camera thông minh (1) Campuchia (1) cảnh báo (1) Cao Tốc Bắc Nam (2) Cát Hanh Long (1) Cát Linh - Hà Đông (2) Cắt xén hỗ trợ (1) cấm pháo (1) Cấn Thị Thêu (1) cất cánh (1) Cậu Ấm Đỏ (1) câu cá (1) cầu cứu thánh thần (1) CCRĐ (2) chà đạp luật pháp (1) chạy án (1) châm ngôn (1) chậm tiến (1) chậm trễ (1) Chầu (1) Châu Á (1) chế độ (1) Chỉ định thầu (1) Chí Phèo (1) chi tiêu (1) chi y tế (1) chia rẽ dân tộc (1) Chiến Lang (1) chiến tranh (4) Chiến tranh bin giới (1) Chiến tranh công nghệ (3) chiến tranh thương mại (1) Chiến tranh thương mại (3) chiến tranh tiền tệ (1) chiêu cũ (1) Chìm xuồng (1) Chinazi (1) Chính nghĩa (1) Chính Phủ (1) chính quyền (1) chính quyền bẩn (1) Chính quyền đô thị (1) Chính quyền sạch (1) chính sách (6) chính sách 3 không (1) Chính sách 4 không (2) Chính sách bệnh hoạn (1) chính sách lớn (1) chính sách ngầm (1) Chính sách ngoại giao (1) chính trị bình dân (1) chính trị Việt Nam (1) CHIPS (1) chống dịch (2) chống luận điệu xuyên tạc (1) chống ngập (1) chống tham nhũng (1) Chủ bại (1) Chu kỳ thành công (1) chủ nghĩa bè phái (1) Chủ nghĩa đa nguyên (1) Chủ Nghĩa Đại Hán (1) Chủ quyền (1) chủ tớ (1) Chùa Ba Vàng (3) Chùa Cam Chúc (1) Chúa chổm (1) chùa Phúc Khánh (1) chuỗi cung ứng (4) chuỗi giá trị (1) Chuỗi giá trị toàn cầu (1) Chuỗi trân châu (1) chuyển biến (1) chuyển giá (2) Chuyển giao (1) chữ nôm (1) CHXHCNVN (1) CNCS (1) CNTB (1) CNXH (4) có học (1) con bò sữa (1) Con cờ (2) Còn đảng còn mình (1) Con lừa (1) Con mồi (1) con tốt Việt Nam (1) Coronavirus (20) Covid (1) COVID-19 (24) Cô Chiêu Đỏ (1) cô gái giao gà (1) cố vấn ban chấp hành trung ương đảng (1) cỗ xe không phanh (1) Cỗ xe tam mã (1) công an (5) công án (1) công an biểu tình (1) Công an trị (3) Công Giáo (1) Công hàm (2) Công lý và CS (1) công nghiệp 4.0 (1) công nghiệp phụ trợ (1) Cộng Sản (2) Cơ chế (1) cờ đỏ sao vàng (1) cơ hội (1) CPTPP (4) CS (5) CSGT (1) cụ Kinh (1) cụ Kình (1) Cuba (1) Culi (1) cúm (3) Cúm Tàu (1) Cúm Vũ Hán (3) Cuồng (1) cuồng Hồ (1) cuồng Trump (1) cường quốc (1) cướp (1) cướp đất (2) Cướp nước (1) cừu (2) cứu trợ (4) Cyprus (1) dán chủ (1) dân chủ (6) dân oan (1) dân phòng (1) dân quân (1) Dân tộc (1) dân trí (1) dân vận (1) Deawoo (1) Deep state (1) Detroit (1) Dễ công khó thủ (1) di cư (3) Dịa chấn (1) dịch bệnh (2) Diễn Biến Hòa Bình (2) diễn kịch (1) diệt chủng (1) Doanh nghiệp nhà nước (1) doanh nghiệp thân hữu (1) Dollar Index (1) Donald Trump (9) dối trá (3) dự án đường cao tốc Bắc Nam (2) dự án đường sắt cao tốc Bắc - Nam (2) dự trữ (3) Dự trữ bắt buộc (1) dự trữ ngoại hối (1) Dương Khiết Trì (1) Dương Thu Hương (1) đa nguyên (1) Đạc khu kinh tế (1) đại bàng doanh trại quân đội (1) Đại Đế (1) Đại học Tôn Đức Thắng (1) đại hội 13 (4) Đại Hội 13 (1) đại hội XIII (1) Đại Lục (1) Đàn lợn (1) Đảng (1) Đảng CS (1) Đáng thương (1) đạo đức (2) đạo đức XH (1) Đào Nhất Đào (1) đạo Pháp và dân tộc (1) đặc khu (2) Đặc khu (2) đặc lợi (1) đặc quyền (1) đẳng cấp (1) Đặng Thị Huệ (1) Đặng Tiểu Bình (2) Đắt giá (1) Đập Tam Hiệp (1) Đất dữ (1) Đất hiếm (1) đầu cơ vàng (1) Đầu đội (1) đầu năm (1) đấu tố (1) Đầu tư công (1) Đầy tớ (1) ĐCS (6) ĐCS Trung Quốc (1) ĐCSVN (1) Đế Quốc Việt Nam (1) đền bù (1) Đi tắt đón đầu (2) địa chấn (1) địa ngục (1) điềm báo (3) đỉnh cao trí tuệ (1) Đình công (1) Đinh La Thăng (1) đỏ - đen (2) Đọc sách (1) Đói nghèo (1) đón bắt (1) Đồ dỏm (1) Đô la (1) Đỗ Mười (1) Đỗ Ngà (10) Đổ thừa (1) độc quyền (2) Độc Tài (3) độc tài toàn trị (1) đối phó nhân dân (1) đổi thay (1) Đồng Bằng Sông Cửu Long (2) Đông Dương (1) đồng nhất (1) Đồng Tâm (13) đốt lò (1) đốt tiền (1) Đu càng (1) đu dây (1) Đục khoét (1) Đừng nghe những gì CS nói (1) EVFTA (4) EVIPA (2) EVN (4) Fake news (1) FDI (8) FDI Trung Cộng (1) FED (1) FLC (2) Formosa (2) Francisco de Pina (1) FTA (1) Gạc Ma (3) gài bẫy (1) Gạo (1) Gateway (1) GDP (5) GFI (1) Gia cấp (1) giả dối (3) giá điện (2) Gia đình trị (1) giá trị rẻ mạt (1) Giá-lương-tiền (1) giải cứu (1) giải quyết ĐCS (1) giảm giá xăng (1) giám sát dân (1) Gián điệp (1) giàn khoan (1) gian lận (1) giành ghế (1) giành mồi (1) giáo dục (8) giáo dục công cụ (1) giáo dục khai phóng (1) giáo dục nhồi dọ (1) Giáo dục nhồi sọ (2) Giáo dục thối nát (1) Giáo dục XHCN (4) giấc mộng Trung Hoa (1) giấc mơ Mỹ (1) Giấu bệnh (1) giòi bọ (1) Giương Đông (1) GM (1) GNP (1) gói cứu trợ (3) Golf (1) Grab (1) hạ đạp (1) Hà Nội (1) Hạ sách (1) Hà Văn Năm (1) hack camera (1) hacker (1) hải chiến (1) Hải Dương 8 (1) hai mặt (1) Hám ghế (1) Hang Chuon Naron (1) hàng rong (1) hành (1) Háo danh (1) hạt nhân (1) hậu quả (1) Hèn (3) hèn nhát (1) Hèn với giặc (1) hệ giá trị (1) hệ giá trị Mỹ (1) hệ giá trị Tàu (1) Hết cứu (1) Hiến pháp (1) hiện tình đất nước (1) Hiệp Định Dẫn Độ (1) Hiệp Thương (1) hiệp ước (1) hiệp ước dẫn độ (1) hiệp ước tương trợ pháp lý (1) hoà giải (1) hoa hợp (1) Hòa hợp hòa giải (1) hòa hợp hòa giải dân tộc (2) Hoa Kỳ (1) hoá rồng (1) Hoàng Sa (2) Hoàng Trung Hải (2) hoang tưởng (2) Hoàng Văn Hoang (1) học tập tấm gương đạo đức (1) Hoism (1) họng súng (1) Hồ Chí Minh (5) Hồ Duy Hải (7) Hồ Đình Tùng (1) Hồ Hải (1) hôi của (1) Hội đoàn (1) Hồi Giáo (1) hối lộ (2) Hồng Kông (7) Hợp tác xã (1) hủ tục (1) Huawei (3) Huệ Như (3) Hun Sen (2) hung (1) hút máu dân (1) Huynh đệ tương tàn (1) Hyundai (1) ì ạch (1) Iiên minh công an-côn đồ (1) In God We Trust (1) Iran (4) ITCLOS (1) Jack Ma (1) Joe Biden (4) John Hopkins (1) Kamala Haris (1) Kaysone Phomvihane (1) Kẻ chết giả (1) kẻ chơi cờ (1) Kẻ thù của nhân dân (1) Kế sách (1) kền kền (4) khai phóng (1) Khẩu hiệu (1) khỉ (1) khỉ Trừơng Sơn (1) Khiếp nhược (1) khoác lác (1) khoai mỡ (1) khoảng cách (1) Khoảng trống quyền lực (1) Khủng hoảng (2) khủng hoảng kinh tế (1) khuôn mặt Tàu (1) Kí sinh trùng (1) Kì thích kinh tế (1) kích cầu (2) kích động (1) Kích Tây (1) kiểm soát dân (1) kiểm toán (1) Kiều bào (1) Kiều hối (1) Kiêu ngạo Cộng Sản (1) kinh doanh thần thánh (1) kinh tế (5) Kinh tế - Chính trị (1) kinh tế chính trị (1) kinh tế đi vay (1) Kinh tế Mỹ (1) kinh tế ngoài quốc doanh (1) kinh tế quốc doanh (1) kinh tế Tàu (2) kinh tế tập thể (1) kinh tế thị trường (1) Kinh tế thị trường định hướng XHCN (1) kinh tế toàn cầu (1) Kinh tế Việt Nam (4) KTTT (1) KTTT định hướng XHCN (2) Kỳ thị (1) Kỹ trị (1) lại quả (1) làm chính trị (1) Làm giá (1) làm luật (1) lam phát (1) lạm phát (2) lam quyền (1) lang băm (1) lãnh hải (1) Las Vegas (1) Latin (1) Lặn sâu (1) lăng tẩm (1) lâm tặc (1) lâm tặc hợp pháp (1) lật mặt (1) LDLĐ (1) Lenin (2) Leninism (1) Lê Duẩn (2) Lê Đình Chức (1) Lê Đình Công (1) Lê Đình Kình (3) Lê Đức Anh (2) Lê Hải An (1) Lê Hoàng Quân (2) Lê Khả Phiêu (5) Lê Long Đĩnh (1) Lê Thanh Hải (2) Lê Thanh Thản (1) LG (1) lì xì (1) licence to kill (1) lịch sử (5) liên minh (2) Liên minh quân sự với Mỹ (1) loài chó (1) loài heo (1) lòng dân (1) Lòng người (1) Lòng tham (1) lòng tin (1) Lòng trung thực (1) Lợi dụng (1) lời đồn (1) lợi ích nhóm (2) lũ lụt (1) luân chuyển cán bộ (1) luật đặc khu (1) luật là tao (1) luật pháp (1) luật pháp cung đình (1) Luật rừng (1) lúng túng (1) luộc ếch (1) lười đọc (1) lương tri (1) Lý Hiển Long (1) Ly rượu mừng (1) Lý thuyết sai lầm (1) Ma lanh (1) ma túy (1) Mác Lê (2) Made in China (1) mài kiếm (1) Mai Văn Hương (1) man rợ (1) Mạng xã hội (1) Mao (2) Maoism (1) Marx - Lenin (1) Marx-Lenin (1) Marxism (1) Masan (4) màu xám (1) Mặt trận tổ quốc (1) Mất chủ quyền (2) mất nước (1) Mậu Thân (3) Mekong (1) Michael R. Pompeo (1) miền trung (1) Miễn visa (2) Modi (1) Moody's (1) mối nguy Trung Cộng (1) mồi thơm (1) Môi trường (1) mông muội (1) Một vành đai một con đường (4) mua quan (2) Mua quốc tịch (1) mục nát (1) mục tiêu kép (1) mũi nhọn (1) mức tín nhiệm (1) Mừng Đảng Mừng Xuân (1) Mượn đường (1) Mỹ (6) Mỹ - Tàu (1) Mỹ Tàu (1) My-Tàu (1) Mỹ-Tàu (1) Myanmar (3) Mytel (1) nam tiến (1) Nạn nhân CNCS (1) nắm đấm Mỹ (1) năng suất lao động (1) nấp giỏi (1) nền kinh tế (1) Ngày hội của bầy sói (1) ngậm máu phun người (1) Ngân hàng Nhà nước (1) ngân sách (1) ngân sách y tế (1) nghệ sĩ (1) nghiện quyền lực (1) Ngọa Triều Hoàng Đế (1) ngôi sao (1) ngu dân (1) ngu dân hoá (1) ngu dốt (1) nguy hiểm (1) Nguyễn Bá Cảnh (1) Nguyễn Bá Thanh (2) Nguyễn Bắc Son (2) Nguyễn Chí Vịnh (1) Nguyễn Dức Chung (1) Nguyễn Đức Chung (2) Nguyễn Đức Kiên (1) Nguyễn Giàu Nặng (1) Nguyễn Hòa Bình (1) Nguyễn Hữu Cầu (1) Nguyễn Hữu Nghị (1) Nguyễn Kim Sơn (1) Nguyễn Mạnh Hùng (1) Nguyễn Minh Thuyết (1) Nguyễn Minh Triết (1) Nguyễn Phú Trọng (27) Nguyên tắc tập trung dân chủ (1) Nguyễn Tấn Dũng (9) Nguyễn Thanh Nghị (3) Nguyễn Thành Phong (1) Nguyễn Thanh Phượng (1) Nguyễn Thị Kim Ngân (4) Nguyễn Thị Năm (1) Nguyễn Thị Xuân Trang (1) Nguyễn Thiện Nhân (2) Nguyễn Trọng Nghĩa (1) Nguyễn Tường Thụy (1) Nguyễn Văn Đua (2) Nguyễn Văn Linh (2) Nguyễn Văn Nên (1) Nguyễn Văn Nghị (1) Nguyễn Văn Thể (1) Nguyễn Văn Thế (1) Nguyễn Xuân Phúc (8) Ngư dân (1) người lao động (1) Ngyễn Thanh Nghị (1) nhà buôn (1) nhà nước ngầm (1) nhà thầu (1) nhân bản (1) Nhận chìm xuồng (1) Nhân dân (1) nhận gia tùy tục (1) nhân họa (1) Nhận thức (1) nhận trách nhiệm (1) Nhập cảnh trái phép (1) nhập siêu (2) Nhật Bản (1) Nhật Cường (1) nhiễm mặn (1) Nhiệt điện (1) nhồi sọ (3) nhu nhược (2) nhục hình (1) Nicolae Ceaucescu (1) Nicolas Ceaucescu (1) Niềm tin (1) nịnh hót (1) nỗ lực (1) nổ tung (1) Nỗi sợ (1) Nông dân Long An (1) Nông Dức Mạnh (1) Nông Đức Mạnh (1) nông nghiệp (2) nông sản (1) nợ (2) nợ công (2) nuôi án (2) Nước Hoa Thanh Hương (1) oan sai (2) Obama (1) Obamacare (1) ODA (3) ổ dịch (1) ổn định chính trị (1) ông chủ (1) Park Chung Hee (1) Park Geun-hye (1) Phá rừng (2) Phạm Bình Minh (2) Phạm Chí Dũng (2) Phạm Đoan Trang (2) Phạm Minh Chính (7) phạm pháp hợp pháp (1) Phạm Văn Đồng (2) phản dân (1) phản động (1) Phản khách vi chủ (1) Phản kháng (1) phản quốc (1) Pháp Luân Công (1) pháp luật (2) pháp quyền (1) pháp quyền XHCN (3) phát cờ (1) phân bổ ngân sách (1) Phật Giáo (2) phi chính trị hóa quân đội (1) phó tổng thống Mỹ (1) phong độ (1) phóng sanh (1) phong trào bất tuân (1) Phở Bình (1) Phú Quốc (2) phụ thuộc Tàu (1) phúc thẩm (1) phụng sự (1) Phùng Xuân Nhạ (2) Pi (1) PISA (1) Pol Pot (1) Polpot (1) Putin (2) PVN (2) Quả đấm thép (1) Quá độ tiến lên CNXH (1) Quan hệ Việt - Mỹ (1) quản lí (1) quan tham (1) quan thầy (1) quân đỏ (1) Quân đội (1) Quân đội làm kinh tế (1) quân phiệt (1) quân sự (1) Quân xanh (1) quốc doanh (1) Quốc hội (3) quốc ngữ (1) Quỹ BHXH (1) Quỷ kế Tàu Cộng (1) Quỳ một chân (1) Quyên góp (1) Quyền lợi (3) quyền lực (3) quyền lực cứng (1) Quyền lực mềm (1) Quyền sở hữu đất (1) quyết định (1) rác (1) Rạng Đông (1) RCEP (5) RMIT (1) rửa tiền (1) rượu bia (1) Sách Đen Tội Ác Cộng Sản (1) sai lầm (1) Samsung (1) sáng mắt (1) sánh vai (1) SARS (2) sân bay (1) sập bẫy (1) Sâu bọ (1) sen trong bùn (1) Showbiz (1) Singapore (1) Sinh nhật Hồ Chí Minh (1) Soán ngôi (1) Sói và chó (1) sóng thần (1) song trùng (1) số mệnh (1) Sông Đà (2) sợ hãi (1) sợ nhân dân (1) Sới chọi chó (2) Stalinism (1) suất đặc biệt (1) Subic (1) sụp đổ (3) sụp hố (1) suy nghĩ tự bại (1) Suỵt chó vô gai (1) sự công bằng (1) sức khỏe lãnh đạo (1) sức lực (1) Sức mạnh đồng đô la (1) Sức mua nội địa (1) sức mua tương đương (1) Sưu cao thuế nặng (1) SWIFT (1) T.J.Dunning (1) tà ác (1) Tái cấu trúc (1) tài năng (1) Tam quyền phân lập (1) tam trùng (1) tàn phế (1) tao khỏe có chi mô (1) tao là công lí (1) Tao là luật (1) táo tợn hơn (1) Tàu (1) Tàu Cộng (5) Tàu mua đất (1) Tàu-Mỹ (1) tắc nghẽn (1) tăng giá điện (1) Tăng học phí (1) Tăng thuế (1) Tăng trưởng (2) Tăng trửơng bẩn (1) tăng trưởng GDP (1) tăng trưởng nợ công (1) Tầm nhận thức (1) tâm thần (1) Tân Cương (1) Tập Cận Bình (7) tập đoàn kinh tế nhà nước (1) tập trận (1) Tập Trận Army games 2000 (1) Tất Thành Cang (2) Tẩy chay (1) Tchernobyl (1) tề gia (1) thả câu (1) thái độ chính trị (2) Thái Lan (1) thái thú (2) Thái thượng hoàng (1) Thảm đỏ (1) tham mhũng quyền lực (1) tham nhũng (6) tham nhũng quyền lực (1) Tham nhũng quyền lực (1) tham quyền cố vị (3) Tham vọng (1) Thành Đô (2) Thành Long (1) thành trì bảo vệ (1) Thao túng tiền tệ (4) thăm Trung Quốc (1) thặng dư thương mại (1) thâm (1) thất bại (2) thất bại toàn diện (1) theo lối mòn (1) thép cán nguội (1) Thể chế (2) thể chế chính trị (1) Thể chế kinh tế (1) thế lực thù địch (1) thi đú êu nước (1) thị trường ngoại hối (1) Thiên An Môn (2) Thiển cận (1) thiên đàng (1) Thiên đường thuế (1) thiên đường XHCN (1) Thiên tai (2) thiên triều (1) thiêng liêng (1) Thoái đảng (1) Thoát Tàu (1) Thomas Jefferoon (1) thòng lọng (1) thối nát (1) thôn Hoành (1) Thơ (1) thời loạn (1) thù (1) thủ đoạn (1) Thủ đoạn chính trị (1) thu giá (1) thu phí (1) Thủ Thiêm (4) thủ tục (1) thủ tướng Nhật (1) Thua cuộc (1) thuần phong mỹ tục (1) Thuần phục (2) Thuế (2) thuế cao (1) Thuế chống bán phá giá (1) thủy điện (2) thực thi pháp luật (1) thương đội (1) thương hiệu quốc gia (1) thượng nguồn (1) tị nạn (1) tích trữ (1) tiềm lực (1) Tiền (1) tiền đen (1) tình báo (1) Tính nhất quán (1) tinh thần AQ (1) Toàn cầu hóa (3) toi (1) tỏi (1) Tom và Jerry (1) Tố Hữu (1) Tô Lâm (1) Tổ quốc (1) tội ác (1) tội phạm (1) tội phạm ma túy (1) Tôn giáo (1) Tôn giáo-chính trị (1) tôn vinh (1) Tổng công ty (1) tổng kiên đoàn lao động (1) Tổng thống Mỹ (1) tốt đẹp (1) TPP (3) trả giá (1) trách nhiệm (1) Trại Súc Vật (4) Trại tập trung (1) tranh ăn (1) Tranh chấp (1) tranh đoạt (1) Trăm hoa đua nở (1) Trần Đức Đô (2) Trần Hồng Hà (1) Trấn lột (1) Trần Quốc Vượn (1) Trận tự pháp luật (1) Trần Văn Trường (1) Trần Vũ Hải (1) trật tự nơi công cộng (1) trên luật pháp (1) Trí Dũng (1) trí lực (1) trị quốc (1) Trị thủy (1) tri thức (1) trí thức (1) triều cống (1) Trịnh Bá Tư (1) Trịnh Vĩnh Bình (2) Trịnh Xuân Thanh (1) Trò đu dây (1) trộm cướp (1) trốn dịch (1) trốn ở lại Hàn (1) trốn thuế (3) Trục lợi (2) Trump (4) Trung Công (1) Trung Cộng (25) Trung Quốc (1) Trung Thành (1) Trừ tao (1) trừng phạt (3) Trương Hòa Bình (1) trường hợp đặc biệt (1) Trương Minh Đức (1) Trương Minh Tuấn (1) tù nhân lương tâm (1) tùng xẻo (1) tuổi hưu (1) Tụt hậu (2) Tuyên giáo (1) Tuyên truyền dối trá (1) tuyệt thực (1) tự chuyển hóa (3) tự diễn biến (3) tự do học thuật (1) tư doanh (1) Tư duy tiểu nông (1) Tư pháp (1) tự quyết (1) tử tù (1) Tư tưởng Hồ Chí Minh (1) Tướng cướp (1) tượng đài (2) tương đồng (1) Uighur (1) UNCLOS (1) Ung nhọt (1) USD (1) USD thả nổi (1) Uyghurs (1) Ưng khuyển (1) Vaccine (3) Vành đai con đường (1) văn hóa (1) Văn kiện bí mật (1) văn minh (2) vặt lông (1) vấn đề Việt Nam (1) Vân Đồn (3) ve chó (1) Ve sầu thoát xác (1) vẹn toàn (1) Venezuela (5) Vết bận (1) Vết xăm (1) vì dân (3) vi hiến (1) Vietcombank (1) Vietnam Airline (1) Vietnam Airlines (1) Viettel (1) Viện Nguyên Lão (1) Viện Thứ dân (1) Việt Bam (1) Việt Cộng (2) Việt Nam (2) Vinfast (3) Virus (1) Viwasupco (1) Vneconomy (1) Võ Văn Kiệt (1) Võ Văn Thưởng (1) Vong ân (1) vô cảm (1) vô kiêm sỉ (1) vô minh (2) Vô Rọ (1) vở kịch (4) vỡ nợ (1) VTV (1) vụ án Bùi Quang Tín (1) Vũ Hán (2) Vũ Nhôm (1) vua Quỷ (1) Vùng cấm (1) Vùng xám (2) vượng (1) Vương Dình Huệ (2) Vương Đình Huệ (1) Vương Nghị (1) Vượng Vin (2) WHO (1) xã hội (4) xã hội dân sự (1) xảo trá (1) Xăng giả (1) xâm lăng mềm (1) Xâm lược mềm (1) xây dựng cơ bản (1) Xây dựng đảng (1) xây xác quân thù (1) xe công (1) Xé Luật (1) Xén lông cừu (1) xét xử (1) XHCN (5) xin hàng (1) Xù hợp đồng (1) Xuất khẩu (4) Xuất khẩu gạo (3) xuất khẩu lao động (1) Xuất nhập khẩu (1) xuất siêu (2) Ý đảng (1) Y tế (2) ý thức chính trị (1) Ý thức xã hội (1) Yếu kém (1) yêu nước (2) yếu ra gió (1) Yuan (1) Zionism (1) ZTE (1)